- em ở nhà một mình có buồn không - anh nhẹ nhàng hỏi.
- có chứ, nhưng mà quen rồi thì em thấy cũng bình thường thôi. hồi xưa cũng vậy mà - hằng thông thả nói qua loa ngoài điện thoại.
tuấn hớn hở khi nghe được hai chữ đầu, đến câu sau thì liền khựng lại.
- thế thì tốt quá... -
- anh không có chút gì là mừng cho em luôn á. anh thích để người yêu anh buồn hay gì mà giọng bí xị "dậy" -
- nào có... thật ra là có, một chút - tuấn ngập ngừng.
- hả? - hằng bất ngờ.
"nay còn thích mình buồn nữa ta, ông này thấy yên bình quá nên muốn gây sự hay gì" cô nghĩ.
biết được cô đang định nói gì, anh vội vàng giải thích.
- ý anh không phải thích để người yêu anh buồn, chỉ là cách em nói như nhớ anh chút thôi là hết nhớ, chẳng thèm nhớ anh nữa -
hằng cầm điện thoại lên nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện màn hình.
- người ta rảnh thì không thấy mặt mũi đâu, chỉ khi ăn vội ăn vàng vào lúc hai giờ sáng chuẩn bị cho lịch trình, mới gọi điện thoại facetime. rồi người ta cũng chịu luôn, vậy mà nói thế đó. nhiều lúc em không biết ai mới thật sự đi công tác, ai mới thật sự làm "anh" trong nhà này -
- hì hì, vậy vẫn nhớ anh mỗi lúc hả -
- anh còn hỏi. đề nghị tuấn "chòn chòn" bớt suy nghĩ để mình trẻ ra đi nhé, anh già hơn em gần chục tuổi rồi. đi cạnh nhau ai cũng gọi là ông chú-chị đẹp không thấy hay sao mà còn cố cho già thêm, càng ngày khoảng cách thế hệ càng dài -
- chỉ chịu làm ông chú cho người đẹp này thôi. ở ngoài ai gọi chú là tự thấy đau lòng lắm -
- nghe nói ông chú không thích bị nhắc chuyện tuổi tác ha -
cô là một trong ít người "dám" đùa anh vấn đề này. người không sợ mích lòng chàng trai, người còn phải khiến chàng trai "sợ mích lòng" lại.
- vẫn có người nói hoài đó... người thân luôn, chứ không như mấy bạn khán giả đáng yêu. đúng là tình yêu vĩnh cửu chỉ có hà anh tuấn và các bạn khán giả nữ thôi -
- mình cũng có tình yêu vĩnh cửu, không chỉ riêng bạn mới có đâu nha -
chẳng ai chịu thua ai, cô và anh đều yêu những khán giả của mình, không thể so sánh. tốt nhất luôn là chuyển chủ đề sang một chuyện khác.
hôm nay cả hai có thời gian chuyện trò với nhau dài hơn một chút. đáng ra anh nên ngủ ngay sau khi về khách sạn, để ngày mai đi sớm, cô cũng nên nghỉ ngơi vài phút cho hàng giờ quay tiếp theo.
nhưng có lẽ người bị cận vẫn muốn cận thêm chút nữa, người bận rộn vẫn muốn bận rộn thêm chút nữa.
- em sẽ vô cùng có năng lượng nếu anh lấy thun cột tóc mình lên thành một cây dừa -
một yêu cầu bất chợt mang đầy tính ngẫu hứng của cô.
- again? -
(lại nữa sao em?)
BẠN ĐANG ĐỌC
tuanhang | liệu sớm mai còn có nắng trên đầu
Fanfictionlowercase - nhớ anh nhiều không? - tên gấu nâu này chiều người yêu quá rồi đó. chap 1: nàng - anh các chap còn lại: cô - anh