ngoại truyện 1 (H)

543 11 0
                                    

tháng tư ùa về, lời hứa tôi vẫn đợi em nơi hẹn cũ tới như lẽ tự nhiên. cô gái muốn tạo bất ngờ, đích thân lái xe tới show diễn anh mà đợi.

giữa ngàn vạn khán giả, đôi mắt tuấn bỗng thấy bóng hình quen thuộc hơn cả, là thấy hằng, đang nhìn lên.

tuấn ngỡ không thể gặp vợ trong mấy ngày liền vì có lịch công tác, cô còn tỏ vẻ chẳng nhớ gì lời hai người cùng hẹn trước thềm năm mới.

nói thật rằng anh có tiếc nuối khi đấy... vì nghĩ nàng ấy tưởng đó là câu đùa bâng quơ của mình.

nhưng kể cả hằng chẳng bận gì cả, và cả tháng tư cứ bình thường trôi qua, thì anh cũng sẽ chỉ để sự tiếc nuối ấy trong lòng, nếu cô gái không muốn.

tuấn chưa bao giờ ngại ngùng khi phải chủ động với người đẹp, điều quan trọng ở đây là sợ người đẹp không muốn mà thôi.

người đẹp bật "đèn xanh", anh sẽ liền tiến tới ngay.

chàng trai trên sân khấu biểu diễn như dùng hết sức lực của mình, nhưng có vẻ chỉ cô và chính anh biết, anh còn có thể tiếp tục cả một đêm dài cho chuyện còn "mất sức" hơn.

tay tuấn vô thức chỉ về phía hằng.

"gotcha!"
("bắt" được em rồi nhé!)

phía dưới toàn những câu khen ngơi bạn trai mình, cô chỉ biết cười trừ.

đến ngưỡng biết người kia thể nào cũng là của mình và mỗi tối luôn muốn mình ôm thì nụ cười chẳng còn ghen tuông hay gì nữa.

một chút tự hào, và có lẽ là một chút hưởng ứng theo.

- hà anh tuấn đẹp trai quá! -

giọng hằng len lỏi vào bài nhạc "tháng tư là lời nói dối của em"-bản tình ca kết màn cho ngày "hà anh tuấn ở đây là của quý vị".

tuấn bỗng cười tươi ngay sau cô cất tiếng.

khán giả lần nữa thấy tuấn điển trai vì nụ cười tỏa sáng, thế là thêm một trận reo hò cổ vũ chàng ca sĩ cười thêm mà không màng đến lý do tại sao chàng ta lại cười.

đến giờ chắc vẫn là một ẩn số.
———
hai chiếc xe đi song song nhau trên đại lộ vắng người.

chuyện bất đắc dĩ phải làm.

anh đi xe mình, cô đi xe cô, độc lập vậy mà lâu lâu vẫn nhìn qua xem chiếc còn lại có theo mình không.

đến đoạn đường đông hơn, anh lùi xe về sau cô, cô đạp ga nhanh lên một chút. có lẽ hằng tin chắc rằng tuấn sẽ chọn phía sau hậu thuẫn mình, hơn là dẫn trước.

tất cả chỉ là suy đoán, nhưng chẳng biết sao anh làm như thế thật.

chợt có cuộc gọi từ "tuấn chòn chòn" hiện lên ngay màn hình xe cô.

- alo, anh gọi làm gì á -

- anh nhớ em nên gọi không được sao -

- khùng quá ông ơi, tui ngay trước ông nè có gì đâu -

- nay em không đi công tác mà lại đi tới chỗ anh đây, là chuyện gì khiến thanh hằng để việc qua một bên như vậy -

"cố tình không biết chứ gì" hằng nghĩ thầm.

tuanhang | liệu sớm mai còn có nắng trên đầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ