chap 5

323 9 2
                                    

chuông cửa reng inh ỏi trong căn villa của tuấn. anh bực bội đi ra hỏi.

- xin lỗi, ai ngoài đó vậy - dù tức giận vì giấc ngủ ngon mình bị phá mất, nhưng anh vẫn rất lịch sự với người bên cửa.

- à tôi là nhân viên dọn dẹp ở đây, cho hỏi có phiền anh không ạ -

mắt anh bỗng mở to, mở toang cửa ra la lớn.

- là em! anh nhớ giọng người yêu giỏi lắm đó, anh tưởng gần một tuần nữa em mới đến, vậy mà mới hẹn hai ngày là đã có mặt ở đây rồi sao, bạn gái nhớ bạn trai quá chứ gì -

- bạn trai nhìn xem ai mới thật sự là người nhớ ai hơn - cô bị anh ôm chặt cứng chẳng cử động được gì kể cả hai cánh tay.

- ừ thì... là bạn trai -

- haha, đồ con nít - cô xoa đầu anh.

- em nói gì cơ - anh buông cô ra bĩu môi giận dỗi.

- nhưng con nít thì lại càng phải được yêu thương, càng phải được ôm hôn hơn - nói xong cô kéo anh lại, hôn vào má tận hai cái.

- hì hì - anh cười thật tươi trước những hành động cô làm.

- nàng thơ của anh đi nhiều chắc mệt lắm rồi, anh dẫn nàng thơ vào nhà anh nhé -

tuấn đi trước, nắm tay hằng theo sau. anh giới thiệu quá trời thứ trong nhà, rồi dừng lại ở chiếc sofa bé xinh đặt cạnh cửa sổ hướng ra cây cối thơ mộng.

- đợi chút anh lấy nước cho em -

trước khi đi anh không quên bật tivi lên cho cô coi.

- em muốn uống trà hay nước lọc nào - tuấn nói vọng ra ngoài.

- anh định uống gì -

- anh định pha cà phê như mọi ngày thôi -

- vậy cho em nước lọc đi, để chút còn uống ké cà phê của anh chứ -

- được rồi, anh tới liền đây -
———
một lúc sau tuấn cũng xong. đưa hằng thứ cô muốn, rồi anh ngồi xuống kế bên cùng trò chuyện.

hằng nhìn ra chiếc bàn kế bên, toàn là giấy tờ, bút và cả một cái máy tính đang mở.

- anh xem kìa, không có em là anh bừa bộn vậy đó hả, còn cái máy tính, em dặn bao nhiêu lần rồi vẫn không chịu đóng mỗi khi dùng xong -

- đâu có... do hôm qua anh làm khuya quá nên anh quên dọn mất, chứ anh có như thế nào giờ. em nhìn cả căn phòng này đi, đến cả gối trên giường cũng rất ngay ngắn - anh ôm ngang qua eo cô rồi nghịt nghịt mũi.

nghe lời biện hộ ấy cô chỉ biết cười rồi cho qua.

- em nói thế thôi, có gì chút em dọn cho -

nói xong cô chuyển sang nghịch tóc anh.

- coi chừng rối tóc anh đấy - tuấn dặn dò hằng như vậy dù những ngón tay thon dài của cô vẫn được thoải mái chơi đùa mà không hề có sự ngăn cản nào.

tuanhang | liệu sớm mai còn có nắng trên đầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ