chap 17

454 12 4
                                    

thấy hằng say giấc trên ngực mình, anh bất chợt lặng lẽ rơi lệ vì thương người yêu.

theo lý thường, người phụ nữ sẽ dễ khóc hơn sau một đêm nồng nhiệt, nhưng lần này có một chàng trai thay cô gái mình làm điều đó.

- ưm... sao anh khóc - tay hằng lau đi nước mắt trên mặt anh.

- em còn đau không -

- em đau xíu thôi, nhưng em không sao. mà anh hỏi câu này hơn mấy lần rồi đó hà anh tuấn à -

tuấn mím môi, ngăn tiếng nghẹn ra ngoài, chỉ biết ôm cô vào lòng thật chặt, đặt nhẹ nụ hôn lên trán.

- anh xin lỗi, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt... thương em quá -

người đàn ông của hằng lại "mít ướt" lần nữa vì cô. rõ ràng chỉ vài giờ trước vô cùng mạnh mẽ, mà bây giờ đang sắp oà khóc mất rồi.

- em ổn mà, chỉ là hơi âm ỉ chút, nếu anh muốn giúp em, hôn em một cái, chắc chắn em sẽ hết liền -

tuấn nghe vậy, vội vàng áp môi mình qua môi hằng. cô thích được chữa lành bằng những nụ hôn ngọt ngào anh trao, thoáng chút nâng niu, yêu thương lẫn dịu dàng.

cô cũng thích cả giọng nói trầm ấm nhưng không nặng nề, chỉ nhẹ như tơ lòng vương vấn của tuấn mang tên người đẹp ấy quấn chặt quanh tim anh.

- cảm ơn em. cảm ơn em đã vì anh... -

tiếng nấc đâu đó vẫn bên tai, cô ghé sát chàng trai hai mắt đang chực trào cảm xúc, tinh nghịch trêu đùa.

- tối qua anh tuyệt lắm đó, em yêu anh, đừng dằn vặt bản thân mình nữa nha -

anh như bừng tỉnh, cả người cứng đờ từ khi nghe những chữ đầu tiên được thì thầm nhỏ.

hằng ở kế bên bật cười đến không thấy trời đất, chẳng nghĩ phản ứng của người yêu mình sẽ như thế.

ngày gần rạng sáng, chỉ vài giờ nữa cô và anh lại phải đi làm, tất bật với nhiều dự án còn dang dở cùng niềm tin vào sự thành công trong tương lai.

mai nếu nghỉ cũng không sao cả, nhưng không có sự mệt mỏi, chưa chắc sẽ biết thế nào là yên bình, anh và cô vẫn luôn kiên tâm như thế.

cuối ngày từ "một mình", thành "hai mình", được đối phương vỗ về khi đêm buông, được "lấy cớ" chiều chuộng và được chiều chuộng, công việc khi ấy còn đúng tiến độ. với nhiêu đó "phúc lợi", cả hai đều đồng lòng.
———
bàn ăn sáng nay may mắn thay có đủ hai người, không người nào có lịch trình trễ hơn người còn lại, hay có ai phải dậy quá sớm để rời khỏi nhà.

cô cầm ly nước trên tay, còn anh lại bẻ miếng bánh mì vừa được nướng nóng.

khẩu phần hoàn toàn khác nhau, hằng có thể uống xong cốc ketox trước mặt rồi vào phòng, nhưng vẫn chọn nhâm nhi ở lại cùng anh.

- hôm qua anh hôn em nhiều lắm luôn á - cô quệt đi vụn bánh bên miệng anh.

- chẳng phải người đẹp lúc đấy "đòi" anh hôn sao - tuấn ranh ma nói.

những chuyện này trước giờ anh vẫn chiếm lợi thế, hay người ta hay gọi là người "kèo trên".

- à.. ừm... thì em làm vậy cho anh đỡ ngại thôi -

tuanhang | liệu sớm mai còn có nắng trên đầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ