Phần 39.

588 48 6
                                    

Vương Nhất Bác thực sự muốn trút giận. Kiềm chế bao nhiêu năm như vậy, hôm nay hắn phải trút ra hết. Hắn phóng xe rất nhanh trên đường cao tốc, đi cho đến lúc hết xăng, rồi vứt xe bên đường và đi bộ về nhà, về tới nơi đã là ba giờ sáng.

Hắn thực sự không còn chút sức lực nào, thậm chí không còn sức để đau lòng nữa.

Lúc bước vào cửa, thấy Hàn Tuấn Hào vẫn đang ngồi trên sofa xem tivi, hắn hơi ngạc nhiên hỏi: “Vẫn chưa ngủ à?”

“Ôm Thiên Thiên thì làm sao mà ngủ được.”

Hắn lấy từ trong túi ra miếng cao dán chống sưng tấy mua ở trên đường, ném lên sofa, lê từng bước chân nặng nề về phía phòng mình.

“Hôm nay còn sức nói chuyện với anh chút không?” Hàn Tuấn Hào hỏi.

“Còn!” Hắn quay lại, ngồi xuống ghế, càng nhìn cái mặt sưng tấy của Hàn Tuấn Hào càng khó chịu. Hắn lấy miếng cao dán, dán lên vết sưng của Hàn Tuấn Hào chẳng chút nhẹ nhàng.

“Sao lại không tránh? Cũng không phải là không tránh được.”

“Có mỗi cú đấm, nhằm nhò gì.”

“Mẹ kiếp! Đau gần chết còn gì!”

Hàn Tuấn Hào cười, gạt tay hắn ra, xoa xoa má. “Bị anh ta từ chối, chú chắc hết hy vọng rồi.”

“Hết hy vọng?” Vương Nhất Bác lắc đầu rồi ngả đầu lên ghế.

“Anh ấy đã khóc, lần đầu tiên em thấy anh ấy khóc! Anh nói xem… anh ấy đã thất vọng biết bao… thì mới khóc và nói với em: Tôi không còn yêu cậu!”

“Anh nghe Thiên Thiên nói quan hệ giữa anh ta và vợ hình như không tốt lắm.”

“Người anh ấy yêu là em!” Vương Nhất Bác day day trán, cúi đầu trầm tư một lúc, rồi nói tiếp: “Anh Hào, nếu như em chỉ quan hệ đơn thuần với anh ấy, chăm sóc cho anh ấy, thì có bị coi là người thứ ba không?”

“Anh không biết, nhưng nếu người yêu cũ của Thiên Thiên vẫn quan tâm đến cô ấy, chăm sóc cô ấy, anh nhất định sẽ đánh gãy chân nó!”

“Em không có được tiếng nói chung với loại người dã man như anh! Em đi ngủ đây, lấy lại tinh thần, ngày mai em sẽ đến tìm anh ấy để ôn lại chuyện cũ…”

“Ôn lại chuyện cũ?” Hàn Tuấn Hào cười mỉa mai. “Mẹ kiếp, không phải là ôn lại chuyện trên giường chứ!”

“Anh nghĩ ai cũng như anh đấy à?”

“Trừ khi chú không phải là đàn ông!”

Sáng hôm sau, vừa ngủ dậy, Vương Nhất Bác đã phóng thẳng đến quán, không nhớ rõ là uống mấy cốc cà phê, cuối cùng Tiêu Chiến cũng đến.

Hắn cười, mặt hớn hở: “Đúng lúc thế!”

“Chào mừng quý khách!” Anh lạnh lùng đáp rồi bước vào bên trong.

Hắn liền đi theo anh vào một phòng nghỉ phía sau, phòng không lớn lắm, chỉ có một chiếc ghế và một chiếc giường.

Hắn cố gắng không chú ý đến chiếc giường kia, tập trung toàn bộ ánh mắt lên người anh.

[BJYX-HOÀN] - CHUYỆN TÌNH NGƯỢC LỐINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ