Sau khi đưa Vĩnh An hầu từ Giám Sát ty ra ngoài, Vương Nhất Bác dâng kèm một bản tấu xin thoái vị.
Hoàng đế Bắc Tề lần này chỉ trầm mặc một lúc lâu. Y từ năm tám tuổi đã đi theo hoàng thúc, dưới sự bảo hộ của người bình an trưởng thành đến năm mười chín tuổi. Hoàng thúc trong ấn tượng dường như là không gì không thể, không có chuyện mà người trấn không được, không có trận chiến nào người không đánh thắng, cho đến khi người gặp được Tiêu Chiến, Vương Lăng mới bất ngờ, thì ra nhiếp chính vương không gì không thể cũng có lúc ngã ngựa.
Lúc Vương Nhất Bác bắt đầu giao đại quyền triều chính cho y, hoàng đế cực kỳ vui vẻ, nhưng càng về sau y càng sợ hãi, trọng trách lớn như núi này quá nặng nề, y chống đỡ không nổi, Vương Nhất Bác không thể không phò tá y thêm mấy năm. Nếu có một ngày trong tay hoàng thúc không còn thực quyền, người liệu có cùng Tiêu Chiến quy ẩn giang hồ, không quan tâm gì đến đứa cháu này nữa không?
Cuối cùng Vương Lăng đóng ấn ngọc vào bản tấu xin thoái vị đó. Vương Nhất Bác nói đúng, giang sơn này, phải là y tự mình bảo hộ. Thật ra y sớm biết hoàng thúc đã giúp mình đủ rồi, y là một vị hoàng đế may mắn biết bao, hoàng thúc của y quyền lực cực lớn, anh dũng mưu trí, lại là hoàng tộc chính thống, cho dù người có lên thay thế cũng không vấn đề, nhưng Vương Nhất Bác lại không tham chức cao quyền trọng, trung thành không ngu muội.
"Chuyện của Vĩnh An hầu, trẫm biết, nói ra thì tội không đáng chết, trẫm có thể xem như không biết nội tình."
Hoàng đế Bắc Tề rót cho Vương Nhất Bác một ly trà nóng.
"Những năm qua, hoàng thúc vất vả rồi."
Tình cảm mười mấy năm của thúc điệt hai người, không cần nói, nhất triều vi quân, nhất nhật vi thần, bảo vệ chẳng qua là một trái tim non nớt, cầu mong chẳng qua là quân chủ thánh minh, thần tử trung hiếu, quốc thái dân an. Vương Nhất Bác cười cười, vỗ vai y.
"Giang sơn Đại Tề, nhờ vào con."
.
.
.
Ba ngày sau, cửa hàng may mặc Thành Nam, Tống Kế Dương và Vương Hạo Hiên thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường. Bọn họ cho gia nhân nghỉ việc, cả nhà mười mấy người định đi đến biệt viện ở Lương Châu yên ổn sống hết quãng đời còn lại. Vương Hạo Hiên mặc dù mất đi chức vị thế tử, nhưng người lại có tinh thần hơn trước, rời xa Đại Đô phồn hoa, hắn ngược lại càng khao khát thanh sơn lục thủy ở thành Lương Châu. Tống Kế Dương mấy ngày nay bận trong bận ngoài, mất đi dáng vẻ ngang ngược trước đây.
Vương Hạo Hiên từng hỏi hắn, nếu như Vĩnh An hầu phủ sụp đổ, sau này không còn giường cao nệm ấm, tiền hô hậu ứng như trước, hắn có cảm thấy thiệt thòi không, thì bị Tống Kế Dương xách tai.
"Ngươi nghĩ ai cũng ham mê phú quý của hầu phủ? Nếu không phải thấy ngươi ngốc nghếch, đến bản thân mình cũng không biết tự chăm sóc, ta mới đi cùng ngươi đến Lương Châu biết chưa?"
Được, vẫn là tính cách nóng nảy như trước, khẩu xà tâm phật. Nhưng cũng không giống như trước, Tống Kế Dương hiện tại sắp xếp việc nhà rất chu toàn, thậm chí đến biệt viện ở Lương Châu bên đó cũng lo liệu xong, mua vài nô tỳ, gia đinh đến dọn dẹp trước, tất cả đều thỏa đáng. Vương Nhất Bác tặc lưỡi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX-Trans] Tù tâm
FanfictionTác giả: 精分与小透明 Dịch: Diệp Huyền Cổ trang, HE, 29 chương, nhiếp chính vương Bắc Tề x con tin đến từ Đại Khánh *** Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác, không reup, không copy, không chỉnh sửa, không thương mại hó...