Chương 7: Quá khứ của kẻ cô đơn

1.8K 96 1
                                    

" Hôm trước... Cảm ơn cậu rất nhiều ". Cô gái hôm đó được Vương Dịch giúp đỡ nên hôm nay cố tình chờ Vương Dịch để cảm ơn cậu ấy. Vương Dịch hôm nay đến lớp một mình bất ngờ bị cô gái này chặn hướng đi.

" À không có gì ". Vương Dịch trả lời cục xúc.

Cô ấy không rõ thái độ của Vương Dịch như thế này là sao, trong lòng suy nghĩ cậu ấy hơi đáng sợ nhỉ sau đó nói tiếp.

" Mình tên là Tống Hân Nhiễm rất vui được làm quen với cậu ". Nở một nụ cười thật tươi chào hỏi.

Vương Dịch đơ ra rồi, tại sao cô ấy cười nhưng mình lại nhớ tới học tỷ ????

" Tôi là Vương Dịch "

Tống Hân Nhiễm rất thích Vương Dịch đến nổi thể hiện ra bên ngoài, cô luôn cười khi nói chuyện với Vương Dịch, mắt còn nhìn chằm chằm người ta mặc dù mới gặp người ta có một lần.

Nói chuyện một lát xong hai người lại tiếp tục đến trường, vừa vào tới cổng trường thì âm thanh xì xào từ mọi người xung quanh làm Vương Dịch khó chịu.

" Vương Dịch kìa.... À đúng rồi.... Ngầu quá .... Tôi thích cậu ta.... Không, là của tôi... "

Vương Dịch quay sang hỏi Tống Hân Nhiễm đang đi cùng mình.

" Mọi người bị làm sao vậy "

" Dạo gần đây cậu nổi tiếng lắm ". Tống Hân Nhiễm cười nói.

Đúng là như vậy dạo gần đây Vương Dịch trong mắt mọi người như hình mẫu lý tưởng. Đặc biệt trong mắt các bạn nữa, Vương Dịch hay giúp các bạn nữ vác những vật nặng trong lúc dọn dẹp, hay đi lấy những dụng cụ trong giờ thể chất... Không phải là cố tình mà đó là bản chất của Vương Dịch cực kỳ ra lăng và luôn bảo về các bạn nữ.

Vương Dịch cũng chẳng quan tâm mọi người với mình như thế nào mà tiếp đi tiếp.

Hôm nay Viên Nhất Kỳ không đi học, bệnh nên trong người không khỏe chắc là lại bịa lý do. Vương Dịch bước đi trên con đường đầy gió, tiếng gió heo hút bên tai khiến cô cảm thấy dễ chịu thế nhưng người xuất hiện trước mắt làm cô không hề dễ chịu.

" Lâu rồi không gặp...Vẫn một mình sao ". Người đó nói xong hướng Vương Dịch bước tới lúc này Viên Nhất Kỳ bất ngờ xuất hiện che chắn trước Vương Dịch.

" Hách Tịnh Di cậu lại muốn gì, đừng làm phiền cậu ấy ". Viên Nhất Kỳ nói với vẻ mặt không vui. Cái tên xấu xa này nhiều năm như vậy vẫn đáng ghét.

Người đó giật mình nhìn Viên Nhất Kỳ trước mặt sau đó lấy lại bình tĩnh nói.

" Haha vẫn ngầu như xưa nha Viên Nhất Kỳ ".

Nói xong người tên Hách Tịnh Di đó bước qua Viên Nhất Kỳ đến bênh cạnh Vương Dịch vỗ vay cô mắt không nhìn cô mà hướng đến chỗ khác nói.

" Cậu may mắn có được người bạn tốt đấy "

Nói xong Hách Tịnh Di rời đi còn Vương Dịch đứng lặng ở đó không nói gì, ký ức của những năm tháng đó dần dần hiện rõ lên trong đầu cô... Đúng rồi mình không được phép quên, chính là mình, tại sao mình lại quên được, lúc đó mình đã.. Mình đã bị mắc kẹt trong một thế giới không dành cho bọn họ, đúng vậy chính là nó, thế giới của những kẻ cô đơn.

[BH/SNH48] || Mọi người gọi chúng tôi là Thi Tình Họa Dịch ||Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ