111. Một chút nhẹ lòng

880 88 8
                                    

Lúc Jung Kook tỉnh lại cũng đã là chuyện của hai ngày sau. Park Jimin gấp gáp chạy đi kéo bác sĩ đến kiểm tra. Jeon Jung Kook kể từ khi tỉnh lại gương mặt thủy chung trầm lặng, ánh mắt bình tĩnh đến khó hiểu.

Cơ thể của cậu, sức khỏe của cậu, cậu tất nhiên hiểu rõ hơn ai hết.

Cậu không cần bất kì lời động viên nào cả, vốn đã biết trước kết cục thì cần gì phải cố chấp hi vọng kia chứ?

Jeon Jung Kook chấp nhận rồi, chấp nhận kiếp số đời này của cậu chỉ toàn là đau đớn và dang dở. Ngày nhỏ khuyết thiếu tình thương, lớn lên chỉ vừa chạm vào được hạnh phúc lại bị ông trời đành đoạn kéo ra xa. Ngày một xa vời, xa đến vô vọng.

- Jung Kook.

Jimin khẽ gọi tên cậu, y bước nhẹ lại gần cậu với hy vọng sẽ không khiến cậu hoảng sợ. Vì Jimin không biết nên lầm tưởng đây là lần đầu tiên Jung Kook trải qua cơn đau này, y còn lo cậu chắc hẳn đang rất hoang mang và sợ hãi. Trên thực tế, bí mật mà bọn hắn cực lực che giấu đã bị Amy toàn bộ nói ra hết cùng cậu. Jung Kook có bệnh, cậu biết, bản thân yếu ớt phiền phức, cậu biết. Chỉ là hiện tại, thời gian ít ỏi còn lại khiến cậu trở nên ích kỷ. Cậu không muốn rời đi nữa, cậu tham luyến tình thương này, khao khát có được hạnh phúc mãnh liệt. Chuỗi ngày còn lại, cậu chỉ muốn ở bên cạnh bọn họ. Dù biết sẽ có một ngày cậu bất đắc dĩ rời đi, chắc chắn sẽ rất đột ngột, nhưng vẫn không cách nào rời xa vòng tay của bọn hắn. Cậu biết, ngày cậu đi bọn hắn nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng cậu tin rồi thời gian sẽ khiến mọi thứ dần nguôi ngoai. Chỉ là... cậu chỉ muốn cầu xin một điều duy nhất, là cho phép cậu được ích kỷ ở cạnh bọn hắn đến ngày cuối cùng.

Jung Kook không nhìn Jimin, cậu xoay mặt đi hướng khác, bàn tay nhỏ vẫn an ổn nằm trong bàn tay y. Jimin đau lòng không thôi, y cứ day dứt mãi về căn bệnh của cậu. Đột nhiên bàn tay trong tay y run lên, sau đó là một cái siết tay đầy khó hiểu. Park Jimin nhìn thấy hai vai cậu run lên, y vội vàng ôm lấy cậu, đem mặt người kia giấu vào trong lòng. Y biết Jeon Jung Kook của y rất mạnh mẽ, sẽ không muốn ai trong thấy giọt nước mắt yếu đuối của mình, thế nên y sẽ bằng mọi cách bảo vệ sự kiên cường ấy đến cùng.

- Ngoan, tôi ở đây. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi - Park Jimin xoa đầu cậu, lặng lẽ cảm nhận từng thanh âm vỡ vụn nơi trái tim.

Jung Kook khóc trong lòng y, không nức nở nghẹn ngào, chỉ là thầm lặng để nước mắt lăn dài. Ngực áo y nhiễm một tầng nước ấm, là những giọt nước mắt mà y trân quý nhất.

*

Jung Kook trở về Kim gia khi đã thấy khỏe hơn, cậu loay hoay tìm kiếm Kim Nam Joon nhưng không được. Đến lúc hỏi thì bọn hắn lại trúc trắc đáp lại rằng Kim Nam Joon đã đi ra nước ngoài công tác rồi. Vì vấn đề sức khỏe và tinh thần của Jeon Jung Kook, bọn hắn đồng lòng che giấu chuyện Kim Nam Joon gặp tai nạn vẫn còn đang hôn mê. Bởi vì với tính cách của Jeon Jung Kook, nếu biết gã vì mình mà nguy kịch, cậu nhất định sẽ hận chính mình đến chết. Bọn hắn lại không chịu nổi khi nhìn thấy cậu như vậy nên cách duy nhất là chỉ đành nói dối cậu một thời gian, sau khi mọi thứ ổn thõa mới nói ra cùng cậu.

[AllKook] - Để anh thương em |Hoàn|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ