34. Quỹ ốc chi chủ: Người trong gương

2.9K 228 54
                                    

"Đừng nghịch nữa."

Bạch Sở Niên cũng không biết vì cái gì, bình thường dễ dàng không kiên nhẫn nhất đối với động tác nhỏ của con cá này lần này lại như thế nào lại phá lệ nhẫn nại.

"Còn đau không?" Hắn buộc lại cà vạt lỏng lẻo của Rimbaud, ánh mắt xẹt qua vây nửa người dưới của Rimbaud, vây vểnh lên một chút độ cong không quá tự nhiên, bên trong hẳn là nhét thuốc bông.

"Em..." Rimbaud ấn vây của mình về phía thân thể, từ biểu tình miễn cưỡng nhịn đau của anh nhìn ra được miệng vết thương còn chưa hoàn toàn tiêu viêm, nhưng anh không nói, Bạch Sở Niên cũng không có mạnh mẽ nhấc vây của anh lên khiến anh khó chịu nữa.

Hắn đã không còn muốn hỏi căn gốc đi truy cứu những vết thương này làm sao lại có, bộ dáng khó xử này của Rimbaud làm cho người ta có chút đau lòng.

"Hôm nay đi làm, đi thế nào? Tôi lái xe đưa anh đi."

Rimbaud lại lấy ra một tờ giấy hội trưởng để lại cho hắn xem, trên tờ giấy viết "Nhà để xe của cháu chú đã phong lại rồi, mấy ngày nay không cần quá rêu rao, chờ chú xử lý xong việc đi."

"... Chậc, đi taxi đưa anh đi vậy." Bạch Sở Niên một câu tục tĩu còn chưa mắng ra miệng thì Rimbaud lại lấy ra tờ giấy thứ ba, trên đó viết "Tất cả tài khoản tiêu dùng của cháu chú cũng đóng băng rồi, lý do như trên."

Cuối cùng, Rimbaud lấy ra một tờ tiền 100 nhân dân tệ mới trong túi áo ra đặt trong tay Bạch Sở Niên, sờ sờ đầu Alpha rồi ra ngoài đi làm.

Bạch Sở Niên cầm tờ tiền này ngẩn người nửa ngày, tức giận ném tiền xuống đất giẫm một cước, ngồi trên mặt đất hút một điếu thuốc.

Mấy ngày không ăn cơm ngon, trong phòng giam mỗi ngày chỉ cho một chai nước và một miếng lương khô nhỏ, hiện tại ngay cả đồ ăn bên ngoài cũng không gọi được... Bạch Sở Niên bỗng nhiên nhớ tới trứng chiên Rimbaud vừ rồi dán lên bể cá.

Nhìn lại phát hiện trứng cá đã bốc hơi mất rồi.

"Sợ tôi ăn mất đấy à..." Bạch Sở Niên tựa vào bên cạnh bể cá lớn nghỉ ngơi một lát, vừa mới rời giường ăn được có ít trong bụng thật sự đã đói đến khó chịu, hắn co được duỗi được bèn nhặt lên một trăm đồng trên mặt đất rồi đi ra cửa.

Bạch Sở Niên không phải loại thiếu gia được nuông chiều từ bé, dù chỉ có một trăm đồng thôi cũng để chi tiêu rất thoải mái rồi, hắn ở dưới lầu thương nhân ăn một phần mì ramen trước, sau đó đi dạo một vòng quanh chợ.

Trong chợ đều là các bà cá mẹ đi dạo quanh khu đi mua đồ ăn, Bạch Sở Niên cao lớn như vậy lại còn là Alpha mặc áo thun đen tay đút túi quần đi vào liền có vẻ cực kỳ chói mắt.

"Gói cho tôi khoai tây."

"Chọn cho tôi một cái bắp cải. Chậc không cần cái kia, lá hơi héo rồi."

"Cá sao? Không cần cá." Bạch Sở Niên khoát tay áo, xách mấy túi rau ngồi xổm xuống bên cạnh quán thủy sản, ngón tay cọ cọ vào con cá chép đang sủi bọt bong bóng trong khay nước: "Này, cá ăn cái gì vậy?"

[ABO/EDIT] [Hoàn] Nhân Ngư Hãm LạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ