106. Ràng buộc trong gió: Sợi tơ nỗi nhớ hai chiều

3.4K 281 116
                                    

Bạch Sở Niên không biết mình đã hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại chỉ thấy rừng rậm hoang dã u ám, mình nằm bên bờ suối, thân trên bán khỏa thân, quần áo xếp chồng lên nhau.

Hắn sờ sờ thân thể, đầu ngón tay dừng lại ở dưới bụng dưới có cái tên mà Rimbaud khắc lên, vết sẹo đại biểu cho dục vọng chiếm hữu mãnh liệt mỏng manh trải trên cơ bụng cứng rắn chặt chẽ.

Hắn nhớ rõ mình đã đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng hiện tại trên người lại rất sạch sẽ, giống như đã tắm rửa, có điều là hắn chỉ nhớ rõ trong mộng có người dịu dàng liếm liếm hai má, vành tai và tóc mình, tin tức tố dịu dàng yên tĩnh vẫn luôn ở bên cạnh hắn, chưa bao giờ rời đi.

Bạch Sở Niên ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, nhân ngư nằm trong dòng suối cách đó không xa, nằm phẳng trên sỏi nơi đáy suối.

Một mảnh đất hoang vắng gần đó, duy chỉ có nơi Rimbaud nằm là một ốc đảo, cây xanh tươi tốt, hoa tươi như gấm, màu xanh lạnh, bươm bướm đỏ rực bay múa giữa tóc anh.

Rimbaud nằm trong dòng nước suối không qua cổ tay, ngâm thân thể mình rửa sạch vết máu trên người, anh tựa hồ bị ngoại thương rất nghiêm trọng, một ít chỗ lộ ra cốt nhục còn chưa khép lại, vảy điêu linh cũng chưa có sinh trưởng lại bao trùm vết thương.

hai đầu gối của Bạch Sở Niên nhũn ra cố hết sức đứng lên, từ trên mặt đất nhặt quần áo lên, khập khiễng đi về phía Rimbaud, ngồi xổm bên cạnh anh kiểm tra vết thương trên người anh.

Trên người Rimbaud có một chỗ bao trùm một tầng thủy tinh, từ vết thương mà xem diện tích vốn bao trùm hẳn là lớn hơn, chẳng qua đại đa số thủy tinh đều đã bị anh xé xuống, trên người còn lại một ít mảnh vụn không thể xé rách, gỡ thủy tinh ra sẽ rất đau, bởi vì thủy tinh dưới tác dụng của năng lực Hủy diệt mà từ trong da chảy ra ngưng kết, cùng da thịt tương liên, cần phải đợi chậm lại một hồi mới có thể tiếp tục xé ra, nhưng nếu không xé ra nó sẽ lại không ngừng ăn mòn thân thể.

Bạch Sở Niên nhìn hai tay mình một chút, nói lời xin lỗi rồi ngồi xổm bên cạnh anh, hai tay nhẹ nhàng múc nước, tưới lên vết thương trên thân thể Rimbaud đang ngâm không được, thay anh xé thủy tinh còn sót lại trên người.

"Thực xin lỗi, tôi bị mất khống chế, vô tình làm thương đến anh." Bạch Sở Niên hối hận vuốt ve làn da ngàn vết loét của Rimbaud, không chút ngại ngùng phóng thích nồng độ tin tức tố trấn an cao nhất, bàn tay vuốt ve nơi da thịt một lần nữa có tốc độ sinh trưởng nhanh lên.

Rimbaud nhắm mắt lại, mi tâm chậm rãi phẳng ra, đau thương giảm bớt, hơi thoải mái một chút.

"Anh biết không, tôi mơ thấy anh." Bạch Sở Niên cúi đầu, hai tay che giấu biểu tình vặn vẹo thống khổ đến cực điểm trên mặt.

"Trong giấc mơ của tôi anh vẫn luôn ôm lấy tôi, tôi khi đó vẫn còn nhỏ, cũng rất phụ thuộc vào anh."

"Sau khi tôi rời khỏi căn cứ bồi dưỡng liền liều mạng học tập tất cả văn hóa và thói quen của nhân loại. Từ khi tôi nhận được nhiệm vụ đầu tiên của hội trưởng, tôi đã không thất thủ, tôi sợ phạm sai lầm, sợ những gì tôi có được sẽ rời khỏi tôi, bây giờ cũng sợ ngay cả anh cũng không cần tôi nữa."

[ABO/EDIT] [Hoàn] Nhân Ngư Hãm LạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ