113. Ràng buộc trong gió: Sợi tơ nỗi nhớ hai chiều

3.2K 269 32
                                    

Rimbaud hơi nghiêng đầu nhìn hắn, Bạch Sở Niên cúi đầu đang dùng đầu lưỡi của mình mà liếm bả vai anh, trên mặt lưỡi đâm ngược qua khe hở băng bó lộ ra làn da trần trụi, giống như cá mập nhẹ nhàng cọ qua thân thể, có chút đau.

Alpha nhanh chóng không hài lòng với vị trí không đủ thân mật của vai, liếm cằm và má của anh, dính vào người nhân ngư như một con mèo lớn trong nhà.

Áo khoác Bạch Sở Niên khoác lên vai không biết đã bị rơi ở chỗ nào, hắn chỉ mặc một cái áo thun màu đen.

Rimbaud rũ mắt không quá khoa trương nhìn chằm chằm hắn, nhưng đẹp đến mức làm cho người ta nhịn không được cứng rắn đường cong cánh tay, bởi vì làn da phiếm ra màu trắng lạnh, bởi vậy vị trí mạch máu phong phú thường sẽ phiếm hồng, nhất là ở mí mắt cùng với khớp ngón tay.

Rimbaud đếm kỹ dấu hiệu trên người hắn. Hoa văn cá màu lam bao trùm nửa mặt cơ ngực cổ và đầu vai, bên bụng khoa chân múa tay viết ra cái tên Rimbaud, trên tai treo khúc xương cùng một góc trái tim của mình, toàn bộ trên người Bạch Sở Niên đều bao trùm đầy dấu hiệu của mình lưu lại, mỗi dấu vết đều mang theo mùi tin tức tố hoa rosa damas.

"Nơi này còn thiếu." Rimbaud đỡ cánh tay của mình rồi nói.

"Thiếu cái gì?" Bạch Sở Niên không hề phòng bị ở trước mặt anh mở lòng bàn tay ra.

Rimbaud vươn móng tay bén nhọn ra, lưu loát khắc một hàng chữ nhân ngư trên da bên trong cánh tay hắn.

Anh khắc rất lưu loát, cùng với thời kỳ nuôi dưỡng hoặc thời kỳ thành thục khi tiêm chất xúc tác AC đều khác nhau, trong vết khắc mang theo màu xanh u, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, nhưng màu sắc cũng không biến mất.

"Cái này có nghĩa là gì?" Vẫn là có chút đau, Bạch Sở Niên cắn môi, lộ ra nửa cái răng sư tử.

Rimbaud chỉ vào chữ nhân ngư của mình rồi dịch cho hắn: "Mèo con của Rimbaud."

"Tại sao không viết Siren?"

"Các đời Vương của hải tộc đều gọi là Siren, chỉ có tôi là Rimbaud, tôi rất đặc biệt."

"Tôi thích." Bạch Sở Niên nắm chặt tay, cơ bắp cánh tay nhỏ bé theo động tác của hắn mà cong lên: "Rất thích hợp với siêu cấp mãnh A như tôi."

"Nhưng cái tên Rimbaud là dựa trên tên của nhà thơ Pháp." Bạch Sở Niên nắm lấy tay Rimbaud, ấn móng tay của anh ở phía trước dòng chữ kia vẽ một con cá đuối màu lam to bằng móng tay cái rồi thổi thổi: "Cái này đủ đặc biệt rồi."

"Ừm." Rimbaud cúi đầu dùng đầu ngón tay vuốt ve hình vẽ nhỏ kia, xuất thần thưởng thức.

Anh nghe thấy Bạch Sở Niên gọi mình một tiếng, vừa ngẩng đầu lên thì cánh môi đã bị ngậm lấy.

Hiệu quả cách âm của khoang thuyền rất kém, từ trong phòng có thể nghe được tiếng Lục Ngôn ở cách vách nói chuyện. Rimbaud lập tức bị đẩy lên vách tường, phát ra một tiếng trầm đục, tiếng nói chuyện phiếm bên cách vách lập tức ngừng lại, hẳn là đang cân nhắc động tĩnh bên này của hai người bọn họ.

Nụ hôn này rất nhẹ, rất chậm, Bạch Sở Niên ngậm môi dưới của anh hít một hơi, lại liếm liếm răng nhọn của anh, nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn.

[ABO/EDIT] [Hoàn] Nhân Ngư Hãm LạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ