98. Ràng buộc trong gió: Sợi tơ nỗi nhớ hai chiều

3.1K 260 46
                                    

Rimbaud khó nhịn hừ lên một tiếng, đuôi cá vô lực cuốn lên bắp chân Bạch Sở Niên, hành động vô ý thức của anh đối với Alpha mà nói lại là lời mời có thể kích phát dục vọng nhất, Bạch Sở Niên không khống chế được mà kéo tóc anh lên, ép buộc anh ngẩng đầu lên, tiếp nhận sự xâm lược sâu hơn của mình.

Đầu ngón tay Rimbaud cấu vào làn da trước ngực Alpha, đau đớn kích thích ánh mắt trắng từ đen kịt biến thành màu xanh sẫm, làn da trắng lạnh cùng bóng đêm sau lưng hình thành tương phản mãnh liệt.

"A..." Rimbaud sắp không thở được, đầu đuôi yếu ớt nhẹ nhàng vỗ chân Alpha.

Bạch Sở Niên buông anh ra, đôi mắt Rimbaud mê ly, môi bị hôn đến thủy quang hồng nhuận, nước từ khóe môi chảy xuống cằm, lại bị Alpha tiến lại gần liếm đi.

Cảnh tượng thân thiết của hai người, tất cả giảng viên và học viên tập hợp bên ngoài đống phế tích của Thần điện đều nhìn không sót một chút nào. Lục Ngôn cọ đầu vào dưới cánh tay Tất Lãm Tinh dùng lỗ tai thỏ che mắt: "Lão Niết thối, lưu manh!"

Huỳnh và cá hề đã sớm thấy rõ nên không lạ, còn các Alpha và Omega khác khó tránh khỏi cảm xúc kích động, ghen tị đến mức mặt không hoàn toàn không phải là không nhìn được ra.

Đàm Thanh Đàm Dương mặt không chút thay đổi dùng bật lửa đốt khí dễ cháy trong lòng bàn tay, không biết nói cái gì, sau đó bắn pháo hoa cho huấn luyện viên.

"Được rồi, hiện tại mọi người đều biết tôi là của anh." Bạch Sở Niên vui vẻ cúi người gỡ những viên trân châu nhỏ treo trên lông mi Rimbaud ra nhét vào trong túi: "Nghi thức này anh có hài lòng không?"

Rimbaud lau môi, nắm lấy cổ áo Bạch Sở Niên kéo đến trước mặt: "Cậu muốn, tạo phản?"

Bạch Sở Niên thoải mái bước đến mép bàn tế, ngồi xổm bên cạnh Rimbaud, một gối chạm đất, vén tóc vụn ra sau tai anh, nhàn nhã cười nói: "Không có, dù sao đất liền là sân nhà của tôi, tôi cũng rất muốn cho anh biết ở chỗ này tôi có năng lực bảo hộ anh."

"Cho anh này, tóc anh rối rồi." Bạch Sở Niên vươn tay, một đoạn cổ tay lộ ra ngoài quần áo chống đạn vũ trang, phía trên đeo một vòng dây nhỏ.

Rimbaud mím môi từ trên cổ tay hắn tháo sợi dây ra, đem mái tóc vàng tán loạn chỉnh lý lại, buộc ra sau đầu.

Trên sợi dây dính một con cá nhỏ màu lam bằng nhựa, là Bạch Sở Niên từ bến tàu đi dạo mua thuốc lá thuận tiện mua, hắn đã ngồi xổm bên cạnh quầy hàng chọn nửa ngày.

Rimbaud rất dễ dỗ dành, anh lập tức an tĩnh lại, đầu đuôi cuộn tròn thành một cuộn.

"Cái gì mà ái mộ chờ mong chứ." Bạch Sở Niên quay đầu lại nhìn các học viên kia: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, sau này nhỡ may một ngày nào đó bọn họ đột nhiên biết thân phận của tôi rồi, đến lúc đó sẽ như thế nào, tôi cho tới bây giờ cũng không muốn nghĩ đến."

Rimbaud ngước mắt lên hỏi: "Chuyện gì sẽ xảy ra?"

Bạch Sở Nuên thở dài: "Tôi không muốn bọn họ sợ tôi. Ừm... Tuy rằng bọn họ vẫn rất sợ tôi, như vậy cũng tốt, nếu thật sự có ngày bại lộ thân phận, thái độ của bọn họ hẳn là sẽ không quá mãnh liệt."

[ABO/EDIT] [Hoàn] Nhân Ngư Hãm LạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ