Chương 57: Có... người!
Một người đang nằm trên chiếc giường mềm mại trắng muốt, đầu đã rời khỏi gối, khẽ cuộn tròn, thân thể trắng bóc lộ ra trong không khí, giống như tuần trăng cong tròn xinh đẹp, Chu Tú Mẫn nắm lấy cái chăn ngủ ngon lành như đứa trẻ nhỏ.
Chu Sa ngồi trên sô-pha đọc sách, là tập thơ lãng mạn mà Chu Tú Mẫn mang đến. Tầm nhìn đột nhiên bị thứ gì đó dẫn đi, tự nhiên rời khỏi sách, rơi vào vầng trăng non xinh đẹp kia, trong đầu vô thức hiện lên khung cảnh cuồng nhiệt hoan lạc tối qua, trên mặt chầm chậm chuyển đỏ như bầu trời ngoài cửa sổ.
Cô bước đến, không làm ồn đến Chu Tú Mẫn, cố gắng kéo chiếc chăn che kín người cho cô ấy, sau đó, tiếp tục đọc sách... hoặc ngại ngùng... khụ... ngẩn ngơ.
Khi mặt trời đã di chuyển về hướng ngọn hải đăng, tỏa ra một ánh nắng vàng óng mà rực rỡ đầu tiên trong ngày, Chu Tú Mẫn cũng tỉnh lại. Cô ấy quay người, nhìn thấy Chu Sa, Chu Sa đang đọc sách, những sợi tóc che đi khuôn mặt trắng bóc của cô, có một sức hút đặc biệt tĩnh lặng. Chu Tú Mẫn phát ra âm thanh "ừm à" để thu hút sự chú ý của cô, lúc gọi lên mới phát hiện âm thanh mềm mại trong tưởng tượng đã biến thành quàng quạc như vịt kêu. Tối qua hét dữ dội, cổ họng... câm rồi! Nhận thức này hiện lên trong đầu óc khiến Chu Tú Mẫn ngượng ngùng đỏ mặt, nên khi Chu Sa bước đến, cô ấy liền vội vùi mặt vào trong chăn.
Hơn nữa, Chu Sa đang mặc quần áo, còn Chu Tú Mẫn đang ở trần... cánh tay nhẹ nhàng run lên vuốt lên eo cô ấy, loại đụng chạm dịu dàng đến thoải mái này lại khiến Chu Tú Mẫn mơ hồ nhớ lại hiện thực. Những đốt xương của Chu Tú Mẫn vô thức co lại, cơ thể căng cứng, còn cánh tay kia cũng không tiến hành thêm động tác nào nữa. Sau đó cô ấy dần dần thả lỏng, so với lúc vừa tỉnh dậy, cơ thể mềm nhũn tới vô lực, một loại hồi ức tuôn trào khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
"Tú Mẫn... dậy rồi à?" Âm thanh của Chu Sa nhẹ nhàng, cố giữ bình tĩnh, nhưng âm thanh run rẩy ấy đã bán đứng cô, Chu Tú Mẫn cuộn chăn lại quanh người, ánh mắt si mê nhìn cô, "Ừm!"
"Dậy chưa?"
"Ừm... nằm một lúc nữa. Được rồi. Mình dậy đây. Quần áo của mình đâu?" Chu Tú Mẫn ôm lấy chăn che ngực ngồi dậy, Chu Sa lặng lẽ lấy quần áo cho cô ấy. Chu Tú Mẫn nhận lấy, trực tiếp quấn chăn chạy bạch bạch bạch vào nhà tắm, "Không cho phép nhìn trộm!"
Tuy đã làm chuyện thân mật, nhưng vẫn rất ngượng ngùng. Chu Tú Mẫn tắm nhanh một cái, mồ hôi cùng sự hưng phấn khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt động tình. Tắm rửa, rửa mặt mũi xong mới ra ngoài. Chu Sa ngồi ở mép giường, quay lưng về phía phòng tắm, yên lặng nhìn ra ngoài cửa. Lúc này phía bên ngoài, toàn bộ rèm cửa đã được kéo ra, ánh nắng vàng chiếu rọi trên đất, Chu Tú Mẫn khẽ gọi một tiếng, Chu Sa dịu dàng mỉm cười, khẽ nói, "Ánh nắng hôm nay thật đẹp!"
"Đi bơi không?" Cô ấy hỏi. Mặc quần áo, cơ thể được che kín, cô ấy cũng không khó xử nữa, ngoài giọng nói có chút kì quái, thái độ cũng coi như tự nhiên, Chu Tú Mẫn nghĩ, là vậy sao?
"Mình không biết bơi."
"... Tùy tiện ngâm người. Lúc về mình dạy cậu."
"Ừm!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Chu Sa Nhiễm - Lưu Ly Tú
Aktuelle LiteraturTác phẩm: Chu Sa Nhiễm (朱砂染) Tác giả: Lưu Ly Tú (琉璃秀) Độ dài: 160 chương Nhân vật chính: Chu Sa, Chu Tú Mẫn Thể loại: Bách hợp (Nữ x Nữ), Khảo cổ học, Thanh xuân, Hài hước, Hiện đại, HE Bản dịch thuộc về Giáo sư Choi, đã được Giáo sư ủy quy...