Chương 79

369 46 10
                                    

Chương 79: Bí mật không thể nói

Chu Sa rút tay lại, Chu Tú Mẫn không chịu, nắm càng chặt hơn, giọng nói hung hăng hỏi lại một lần: "Đây là gì?"

Chu Sa lộ ra biểu cảm trốn tránh, "Không có gì!"

Chu Tú Mẫn muốn điên rồi, cái này gọi là không có gì? Vậy rốt cuộc "thế nào" mới gọi là "có gì?" Cổ tay đứt lìa sao? Nếu không phải người này là Chu Sa, nếu người này là người khác, chắc chắn Chu Tú Mẫn sẽ cho rằng người đó tự ngược đãi bản thân, ai cũng sẽ cho rằng như vậy thôi. Cô ấy từng gặp kiểu người thích ngược đãi bản thân này, như thể chuyện ngược đãi ấy là niềm vui của bản thân. Khi Chu Tú Mẫn học cấp Ba, trong lớp có một bạn học nữ cũng như thế, hễ không vui là dùng dao dọc giấy tự làm bản thân bị thương, trên cổ tay dày đặc những vết cắt, một vết lại chồng lên một vết, người bình thường nhìn thấy cổ tay của cô nàng đều cảm thấy sợ hãi, chỉ có những người giống như cô nàng mới cảm thấy điều đó thật ngầu. Nhưng Chu Sa không phải là người như thế, Chu Sa không yêu bản thân cũng sẽ không làm chuyện như vậy, cô ấy nhất định phải hỏi cho rõ: "Cậu đừng nói dối quanh co, đây rốt cuộc là gì?"

"Tú Mẫn... mình..." Chu Sa nhìn Chu Tú Mẫn sắp nổi giận, không dám lên tiếng giải thích, lẩm bẩm: "Mình... mình..."

Chu Tú Mẫn bị thái độ ngập ngừng giấu giếm của cô chọc tức, "Nói!"

"Không... có gì!"

"Cậu con mẹ nó có nói không? Cậu con mẹ nó có bệnh à, tính cắt cổ tay tự ngược à? Mình con mẹ nó không thích kiểu biến thái này!" Chu Tú Mẫn tức giận không thôi, không những nói chuyện thô tục, mà còn bắt đầu mất kiểm soát.

"Tú Mẫn... mình..."

"Cậu có nói không?" Chu Tú Mẫn không còn dịu dàng làm nũng như bình thường, ánh mắt sắc bén, thái độ lạnh lùng, Chu Sa ngây người nhìn cô ấy, sau đó, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hành động này, đã tỏ rõ thái độ. Chu Tú Mẫn lập tức biến sắc, "Cậu... cậu có nói không?" Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bóp chết cô.

"Mình... mình thật... thật sự không sao mà!" Chu Sa bị dáng vẻ hung dữ của Chu Tú Mẫn dọa sợ, lắp bắp không thành lời. Chu Tú Mẫn không kìm nén được gầm lên, "Mình không quan tâm cậu có chuyện gì, mình muốn biết đây là gì, từ đâu đến. Cậu nói cho mình ngay."

Chu Sa ngậm miệng, Chu Tú Mẫn tức giận, chỉ vào cửa hét lên: "Không nói thì cậu cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa."

Chu Sa nghĩ nghĩ, nói, "Vậy mình về trường trước, cậu nghỉ ngơi đi nhé. Mình sẽ giải thích với giáo sư, cậu có thể quay lại lớp muộn một chút."

"Cút!" Chu Tú Mẫn tức giận muốn đập đồ, nếu không phải nơi cánh tay duỗi đến không có đồ gì để đập, chắc chắn cô ấy đã bùng nổ. Chu Sa lặng lẽ vòng qua một bên bàn trà lấy chiếc ba-lô đang để trên sô-pha của mình. Chu Tú Mẫn nhìn thấy, đá một cái, chiếc balo bị đá từ trên sô-pha xuống đất. Chu Sa lặng lẽ ngồi xổm xuống đất nhặt lên, cô phủi phủi balo, muốn đi, nghĩ rồi lại quay đầu, khẽ nói: "Tú Mẫn, mỗi người đều có một bí mật không thể nói, có thể nói với cậu mình nhất định sẽ không giấu, không thể nói với cậu, cậu tức giận mình cũng sẽ không nói. Mình về trường trước đây, đến nơi sẽ gọi điện thoại cho cậu. Nếu cậu muốn về nhà, nhớ nói với mình nhé."

Chu Sa Nhiễm - Lưu Ly TúNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ