Chương 87

340 40 0
                                    

Chương 87: Ánh nắng

Bước vào tháng Mười, thời tiết nóng bức càng thêm nóng bức, giống như hồi quang phản chiếu. Chu Kính Nhân cũng thấp thỏm, trong lòng cứ cảm thấy không đúng, nhưng cũng không nói rõ được, chính là không biết đã uống bao nhiêu chén trà xanh. Chuyện ở Thượng Hải cũng không tốn bao nhiêu tâm tư của hắn, chỉ ba ngày hai đêm đã trở về, vừa về, ngay cả cửa tiệm cũng không đến, trực tiếp chạy đến nhà riêng trong trung tâm thành phố của Chu Kính Thanh. Chu Kính Thanh có nhà riêng bên ngoài, mỗi lần lăn lộn bên ngoài về, hắn sẽ không trực tiếp về nhà mà rẽ về nhà riêng, tắm rửa sạch sẽ gọn gàng mới vác dáng vẻ thong dong về nhà, vừa là để bản thân dễ nhìn một chút, cũng để người nhà an tâm. Ở nhà không có ai, cũng không có vết tích đã về. Chu Kính Nhân nhăn mày rất sâu, gọi điện thoại đến cửa hàng, "Cậu ba về chưa?" người trong tiệm nói chưa. Chu Kính Nhân chỉ đành nén lại suy nghĩ bất an, về nhà. Hắn ở nhà hai ngày, lại đi Bắc Kinh công tác. Lúc quay về, Chu Kính Thanh vẫn chưa về, Chu Kính Nhân càng nóng ruột, lẽ nào thật sự xảy ra chuyện rồi, đã bao nhiêu ngày rồi, sao còn chưa về? Lại miễn cưỡng an ủi bản thân bị mẹ ảnh hưởng, không sao đâu. Hắn cử người đi khắp nơi tìm kiếm tin tức của Chu Kính Thanh, không cái nào chính xác, chỉ có một người nói, "Cậu ba đi Quảng Tây rồi ạ." Có tác dụng gì chứ? Đương nhiên biết thằng ba đi Quảng Tây, nhưng Quảng Tây rộng như thế, đi đâu mà tìm? Khoảng thời gian này Chu Tú Mẫn cũng ở nhà, nhìn thấy anh trai buồn rầu, nội tâm cô ấy cũng buồn bực, thời gian Chu Kính Thanh xa nhà cũng không tính dài, nhiều nhất cũng chỉ hai tháng, trước đây đến mấy tháng không rõ tăm hơi cũng không thấy mọi người ủ rũ như thế này, bây giờ có chuyện gì chứ? Chỉ là loại cảm xúc này truyền nhiễm, Chu Tú Mẫn cũng vô thức không yên lòng, vội vàng trông ngóng Chu Kính Thanh nhanh chóng quay về để mọi người không phải phập phồng lo âu thế này nữa.

...

Chu Kính Nhân đón được Chu Kính Thanh, thật ra là nhận được điện thoại có tin tức của Chu Kính Thanh trong đêm, hắn đang ngủ, ngủ rất sâu, điện thoại như đòi mạng vang lên. Gần đây Chu Kính Nhân không ngủ được, khó khăn lắm vào giấc được nhưng lại bị đánh thức, trong lòng có chút tức giận, nhưng nhìn thấy số điện thoại lạ, nhăn mày lại, nếu đã bị đánh thức, hắn cũng nên nghe điện thoại, "Alo..."

"Cậu cả...?" Tiếng truyền đến trong điện thoại có chút chần chừ, giọng điệu mang theo chất vấn, Chu Kính Thanh nhận điện thoại liền hi vọng "có phải thằng ba?" Khi nghe được âm thanh của người lạ, cảm giác khó chịu càng nổi lên, "Tôi là Chu Kính Nhân, anh là...?" Hắn vẫn khống chế cảm xúc của mình, khách sáo hỏi lại. Đầu bên kia xác nhận thân phận của hắn, âm thanh như muốn khóc, "Cậu cả, Lão Đại xảy ra chuyện rồi."

Trong đầu Chu Kính Nhân "ầm" một cái, nhất thời không nghĩ ra người gọi điện thoại là ai, cũng không quan tâm, hắn chỉ khẳng định là thằng ba có chuyện rồi, "Các chú đang ở đâu?"

"Lão Đại miễn cưỡng chống đỡ quay về, nhưng lại gục rồi. Cậu cả, bọn em ở bến xe."

"Cậu biết nhà riêng của Kính Thanh ở trong trung tâm thành phố không?" Nghe được đáp án khẳng định, Chu Kính Nhân giữ bình tĩnh, "Cậu lập tức dẫn nó đến đấy, tôi đến ngay đây."

Chu Sa Nhiễm - Lưu Ly TúNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ