Chương 5 - Vương Đô

301 38 13
                                    

Vương Đô là một vùng đất bằng phẳng, có thể gọi là tương đối màu mỡ, nằm ngay rìa Đại Mạc, trong một thung lũng có dòng sông Vạn Kiếp uốn quanh. Trái với Đại Mạc chủ yếu là đồng cỏ, tuy có hồ nước nhưng khó trồng trọt, vùng đất Vương Đô đặc biệt là ngoại ô lại có đất nền tơi xốp, dễ trồng lương thực, cây ăn trái. Đây như một điều kỳ diệu mà thiên nhiên ban tặng cho Đại Thương, vì chỉ nhích lên một chút thôi là sẽ đến khu vực lạnh giá của Khúc Băng, nơi ngọn núi thiêng Tuyết Nhạn trấn tọa từ bao đời.

Đoàn người từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy toàn cảnh Vương Đô thu gọn vào trong tầm mắt, tuy nhiên cũng phải đi cả một ngày mới có thể tới trung tâm của Vương Đô, cũng chính là kinh thành Trích Nguyệt.

Về tới đây đã xem như đường đi không còn nguy hiểm gì, Khung Dực cũng thả lỏng, không cần phải dẫn đầu đoàn người nữa. Hắn biếng nhác cho Tiểu Hổ đi chậm lại, lững thững thả bước, vừa đi vừa ngắm những nông trại ven đường. Chẳng mấy chốc, Khung Dực đã tuột xuống giữa đoàn.

"Anh Kỷ Phong! Đây là lúa gì thế? Nhìn không giống lúa ở Kinh Lạc nước em?"

"Lúa mì đấy, lúa của Kinh Lạc là lúa gạo, thưa Hoàng tử."

"Anh Kỷ Phong, chúng ta sắp đến Vương Đô chưa?"

"Đây đã là địa phận Vương Đô rồi."

"Ý em là, chúng ta sắp tới thành Trích Nguyệt chưa?"

"Nếu kịp thì chiều tối nay sẽ đến Trích Nguyệt, thưa Hoàng tử."

Liếc mắt thấy Ngọc Huyên đã thôi không hỏi nữa, Kỷ Phong cười cười:

"Hoàng tử không thắc mắc vì sao kinh thành có tên là Trích Nguyệt ư?"

"Vì sao?" Ngọc Huyên tròn mắt.

"Nhị vương tử biết một câu chuyện hay lắm, giải thích về nguồn gốc của cái tên này đấy." Kỷ Phong làm như vô tình, buông lời hờ hững.

"..."

"Em vào xe ngồi một lát đây." Nói rồi Ngọc Huyên chui trở lại vào xe ngựa.

Kỷ Phong thở hắt ra, quay sang nhìn Khung Dực, miệng thì thào: "Còn-giận-kìa."

Khung Dực trừng mắt trước khi giục ngựa chạy đi: "Ai mượn?"

Đoàn người lại mải miết tiến về phía trước.

Khung Tuấn lúc này đang dẫn đầu đoàn người, ngẩng lên đã thấy tòa thành sừng sững, to lớn uy nghiêm càng lúc càng hiện ra trước mắt. Hắn quay lại ra lệnh cho đám binh sĩ phía sau: "Giương cờ!"

Thấy Khung Dực đang phi ngựa đến, Khung Tuấn nhăn mặt nhắc nhở: "Về đến Trích Nguyệt rồi, đệ đội vương miện vào đi."

"Tuân lệnh Đại hoàng huynh." Khung Dực le lưỡi rồi nhảy lên xe ngựa của mình.

Hai lá cờ thêu chữ Khung và kí hiệu trăng tròn được phất lên, màu tím tượng trưng cho Đại vương tử Khung Tuấn, màu đỏ sẫm tượng trưng cho Nhị vương tử Khung Dực. Hai sắc cờ giương cao ngạo nghễ trên nền trời đỏ rực, tung bay phơi phới. Binh lính gác cổng thành nhìn xuống, giật mình rồi lập tức nghiêm giọng hô:

Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi NamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ