Chương 41 - Bóng Tối

139 22 6
                                    

Tối đó, Khung Dực nằm mơ. Trong mơ, hắn quay về sáu năm trước, đường hành quân từ Kinh Lạc về Đại Thương không hiểu sao chỉ có mình hắn đưa Ngọc Huyên đi. Họ đi qua núi rừng Mạc Bắc trập trùng, đi qua thảo nguyên cỏ cháy bao la của Đại Mạc, sau cùng đến Vương Đô. Suốt cả chặng đường, Ngọc Huyên không nói gì với hắn. Thế nhưng đến lúc hắn phải quay về Khúc Băng, sáng sớm phóng ngựa ra khỏi kinh thành Trích Nguyệt, Ngọc Huyên đứng trên bờ thành cao nhìn xuống rồi chạy theo suốt chiều dài của dãy tường thành. Trong khoảnh khắc quay đầu nhìn thấy bóng dáng lam y nhỏ xíu, Khung Dực cơ hồ còn nghe Ngọc Huyên gọi theo một tiếng xé lòng.

"Anh Khung Dực! Anh ơi..."

Thế mà hắn vẫn đi biền biệt ba năm.

Ba năm sau, vào đêm cuối năm gió tuyết, hắn phóng ngựa ngày đêm quay về Vương Đô. Khi đã thấy cổng thành Trích Nguyệt sừng sững hiện ra trước mặt, ánh nhìn của Khung Dực lại chạm phải một người. Người nọ vận lam y thanh tú, đứng trong màn đêm đợi hắn dường như đã rất lâu rồi. Người nọ mắt đen, tóc đen, môi đỏ, má hồng vì lạnh. Người nọ nhìn thấy hắn từ xa, liền vội vã chạy lại trên đôi chân trần. Từng bước chân của y giẫm lên nền tuyết trắng, để lại những dấu máu đỏ tươi, kiều diễm. Trong mơ, cảm giác chân thực đến nỗi tim Khung Dực thắt lại, lồng ngực đau đớn như muốn nghẹn thở. Hắn nhảy xuống ngựa rồi lao đến bên người đó.

Hai mươi bước.

Mười bước.

Năm bước.

Ba.

Hai.

Một.

Khoảnh khắc ôm được y vào lòng, Khung Dực chỉ thấy một thân hình lạnh lẽo. Hắn hoảng hốt nâng gương mặt y lên nhìn cho kỹ. Y lóng lánh mắt cười, những giọt lệ chảy xuống lại có màu đỏ tươi nhức nhối.

"Anh... Khung Dực..." Y nghẹn ngào.

"Anh Khung Dực..."

"Anh Khung Dực..."

Trong vòng tay hắn, thân thể người đó lạnh dần, lạnh dần. Hắn gào thét phẫn nộ, hắn điên cuồng ủ ấm, hắn tuyệt vọng van xin có ai đó mau đến giúp hắn cứu y. Thế nhưng tất cả âm thanh đều kẹt trong cổ họng, không cách chi thoát ra ngoài. Đến lúc Khung Dực cúi xuống nhìn người đó lần nữa, y đã cứng đờ, trắng bệch như được tạc ra từ bạch ngọc.

Rầm.

Nhị vương tử thảng thốt choàng dậy từ trong cơn ác mộng, cả người mất đà chới với rồi rơi xuống, thân mình cao lớn đập mạnh vào nền đá lạnh buốt. Cơn đau xộc đến làm Khung Dực tỉnh táo lại đôi phần. Sau vài giây định thần, hắn chậm rãi đưa mắt nhìn quanh.

Sàn đá. Giường đá. Tường đá. Không gian tối om, lạnh lẽo, ẩm mốc.

Là Hình ngục.

Hắn chống tay nâng mình ngồi dậy, lập tức nhíu mày rên khẽ một tiếng. Phía sau gáy nhức buốt ê ẩm, xem ra cú đánh đó chẳng có một chút nương tay. Sau khi ngồi vững rồi, ánh mắt quen dần với bóng tối xung quanh mình, Nhị vương tử mới lờ mờ nhận ra trong căn phòng giam đó còn một người khác.

Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi NamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ