[Dạ Tửu] Chuyện nhỏ ở Hành Dương Tông (phần 2)

317 15 6
                                    


Minh Dạ thường có một giấc mơ. Trong mơ cậu thấy một bóng hình thiếu nữ mặc váy xanh điểm ngọc trai. Có lúc, cậu mơ thấy thiếu nữ cầm quả táo đưa cho mình ăn. Có lúc, cậu bé nhìn thấy nữ tử đó mặc hắc y từ từ tan biến, cậu muốn với nhưng chẳng thể với nổi. Những giấc mộng kỳ lạ đó khiến cậu bàng hoàng mỗi khi thức dậy. 

Rừng trúc này quen mà cũng chẳng quen. Trong giấc mộng, cậu nhớ mình được thiếu nữ váy xanh đó chăm sóc. Thật kỳ lạ, hình ảnh người thiếu nữ ấy trước mặt cậu không còn, mà là một cô bé váy xanh đang sắc thuốc cho cậu. 

"Cậu tỉnh rồi à? May quá, mấy ngày hôm nay tôi lo cậu làm sao, sợ phí bao công thuốc đắp lên người cậu." - Tang Tửu chạy đến giường nhìn cậu.

Khi ánh mắt cả hai chính thức gặp nhau, cảm tưởng có một tia sét đánh trúng cả hai người. Hồi lâu, Minh Dạ bình tĩnh đáp lại.

"Cám ơn cô nương đã tương trợ. Xin hỏi, quý danh cô nương là gì?"

"Mình tên Tang Tửu, Trai Tiên đang tu tại Hành Dương Tông. Còn cậu?"

"Minh Dạ ở Tiêu Dao Tông"

Trùng hợp thật, tên cậu ta giống hệt như Minh Dạ Thượng Thần trong quyển Bát Nhã Phù Sinh, nhưng tiếc lại là cá trạch. Không biết có phải bố mẹ cậu ta mê Minh Dạ quá nên mới đặt tên trùng hợp như vậy không?

"Trông cậu chưa khỏe hẳn đâu. Cậu nằm tại đây đã, để tôi sắc thuốc cho" - Tang Tửu nói. "Mà cậu may mắn thật đó, may mà có tôi đi ngang qua thấy người ta suýt nấu lẩu cậu nên cứu đó. Giờ tôi là đại ân nhân của cậu đấy!"

"Tạ ơn Tang cô nương. Có gì tôi sẽ tìm cách báo đáp ơn cứu mạng của cô nương" - Minh Dạ đáp lời.

"Cậu nhanh chóng khỏe lại là báo đáp công tôi rồi, không cần tính đâu" - Tang Tửu phủi tay, nói xong quay trở lại sắc thuốc. 

Nhìn cô bé đi sắc thuốc đằng kia, bỗng dưng Minh Dạ lại nhìn thấy bóng hình cô bé trưởng thành, mặc bộ váy đỏ, cùng mình cử hành hôn lễ đầy ánh hoa đào và ánh sáng rực rỡ.

Minh Dạ ơi là Minh Dạ! Liêm sỉ lên! Ngươi mới gặp cô bé đó lần đầu mà. Tuy nói vậy, nhưng tim cậu bé đập thình thịch mà lại có nỗi đau không tên khó hiểu nổi. 

Tang Tửu quay lại sắc thuốc nhưng mặt không ngừng đỏ ửng. Không nhìn thấy ánh mắt cậu bé thì cũng chỉ là một cậu nhỏ bé bỏng. Ai dè, khi cậu ta mở mắt ra, lại là một cậu bé mạnh mẽ đầy khí khái như vậy. Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, quả nhiên nhìn vào ánh mắt của cậu là thấy sự bình ổn điềm tĩnh, đáng tin vô cùng. Thật là kỳ lạ, thân thể nhỏ bé đó lại chứa đựng sự an toàn của tướng quân trong sử sách mà cô từng đọc. 

"Thật là cậu bé thú vị!" - Tang Tửu thầm nghĩ.

Thời gian dần trôi, Minh Dạ dần dần dưỡng thương, và Tang Tửu đã trải qua hơn hai tháng bình yên bên cậu. Họ trao đổi chiêu thức Tiên pháp, kể chuyện sông nước. Dù sao cùng là sinh vật sông nước, họ có vô vàn điểm chung để nói chuyện với nhau. 

"Xà tinh là chị em cùng chi với tôi. Nhưng nó thì hung hãn, còn tộc Giao Long chúng tôi đều chuyên tâm tu tiên" - Minh Dạ nói

"Thì ra cậu là Giao Long chứ không phải cá trạch à?"

[Tẫn Tô] Ngày mai là một ngày mới (fanfic Trường Nguyệt Tẫn Minh)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ