[Tẫn Tô] Tiểu Tẫn

238 13 0
                                    

Ma Thần Thượng Cổ ngoài có sức mạnh vượt trội, còn được nổi danh là biên kịch vàng trong làng viết truyện bi kịch, và người diễn viên xui xẻo bất đắc dĩ phải diễn cho đủ kịch bản chính là Cửu Mân Thần Quân. Tuy rằng sau đó Cửu Mân Thần Quân nhất quyết lật bàn nuốt luôn vị Ma Thần đáng kính, Thần Quân cũng hưởng luôn đam mê viết truyện của ông ta. Nhưng khác với Ma Thần tiền nhiệm, Thần Quân tự viết nốt kịch bản bi kịch của chính mình, rồi tự tan biến suốt 500 năm.

Đam mê biên kịch và viết truyện có thể di truyền, trước là qua đường phụ hệ, sau thì qua đường vợ chồng. Trong lúc Cửu Mân Thần Quân chưa trở lại dương thế, trong lúc nhớ đến Đàm Đài Tẫn, Lê Tô Tô liền thỏa nỗi nhớ trên những dòng văn viết về Bát Nhã Phù Sinh. Nếu hỏi ai rõ nhất về năng lực viết văn, ngoài Đàm Đài Tẫn ra còn Chấp Bạch Vũ và quạ. Cũng dễ hiểu cho quạ, làm sao mà quên được nữ ma đầu bắt mình đưa thư tận 8 lần một ngày, sau thì âm thầm gửi sách đến vô số các nhà xuất bản? Tuy vậy, sau khi Đàm Đài Tẫn về, trong lúc "hành sự", chàng phát hiện ra tờ bản thảo nàng giấu dưới giường. Chàng thấy thú vị, thế là cũng sửa lại bản thảo của vợ, bí mật "tái bản" cuốn sách lần nữa. Nhờ đó, câu chuyện Bát Nhã Phù Sinh càng thêm bi kịch, người nào đọc xong đều trong tình trạng tiếc nuối và đau khổ cho mối tình ngược luyến không thể vãn hồi đó.

Mục tiêu trước đây của Đàm Đài Tẫn là được hạnh phúc với Tô Tô, cùng nàng bảo vệ cái thiện và tam giới. Giờ đây, chàng còn mục tiêu cao cả hơn cả: đòi nàng tiểu Tẫn Tẫn. Từ khi Tử Mật hồ hởi "du học" phương xa, chàng với nàng mãi mới có thời gian và không gian cho riêng mình. Vậy mà mãi mà tiểu Tẫn Tẫn chả xuất hiện.

Thế rồi, một ngày, Tô Tô báo tin vui: "Đàm Đài Tẫn, ta tìm được tiểu Tẫn rồi!"

Mặt mày chàng hớn hở, ánh mắt như ánh sao trời, liền giữ vai nàng hỏi: "Nàng có thai rồi sao? Tuyệt quá, ta lại được làm cha rồi! Con ta đâu, để ta sờ thử nào?"

Bao công cày cấy đã thành chính quả. Cửu Mân Thần Quân hồ hởi khi lại được lên chức cha. Chàng có thể tưởng tượng ra chiếc nôi chàng sẽ tạo, đồ chơi gì sẽ chuẩn bị có. Ngày trước khi Tử Mật được sinh ra, chàng đã không thể nào có mặt để chứng kiến những thời gian quan trọng của con. Từng tiếng khóc đầu tiên khi ra đời, khi con bắt đầu tập đi, tập nói, dùng đũa,... chàng đã không ở đó để đỡ đần Tô Tô trong những khoảnh khắc đó. Tuy rằng chàng hoàn toàn có thể tạo Bát Nhã Phù Sinh để có thể trải nghiệm cảm giác này, nhưng hiện tại chàng và Tô Tô vẫn đang hạnh phúc, không cần phải sống mãi trong giả tưởng nữa. 

Khác với sự hồ hởi của Đàm Đài Tẫn, Tô Tô đứng yên như tượng, sau đó mới phản hồi: "Tiểu Tẫn hiện đang ở đây!"

Nụ cười của Đàm Đài Tẫn liền vụt tắt.

Trước mặt chàng là một thiên thạch màu đen mặc hoàng bào. Ngàn năm về trước, đó là món quà của chàng tặng cho nàng. Nàng hay từng nhìn thiên thạch đó như nhìn chàng, thậm chí dám thể hiện cảm xúc thật của mình trước thiên thạch đó, những thứ mà nàng không bao giờ dám thể hiện với chàng. Do nhiệm vụ, do tương lai tam giới, nàng không thể sống đúng với bản thân, không thể dám nói lời yêu, đành dùng chính thân xác phàm trần của nàng đổi lấy tiên tủy cho chàng để trả lại ân nghĩa. Nhưng nàng lúc đó cũng không hề biết, sau khi thân xác Diệp Tịch Vụ chết đi, thiên thạch đó đã bị chôn vùi dưới lòng đất cùng nàng, vĩnh viễn không còn nhìn thấy ánh sáng, cũng như Cảnh Vương ngày ấy, một lòng chìm trong bóng tối vĩnh cửu để cùng chết với nàng.

[Tẫn Tô] Ngày mai là một ngày mới (fanfic Trường Nguyệt Tẫn Minh)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ