Chương 4

471 96 14
                                    

✿ Năm thứ sáu tại Đường Môn.

Sau vụ trộm Độc Khố lịch sử bên trong Đường môn thì hàng ngũ canh gác cũng như bảo vệ đã tăng lên gấp mấy lần.

Chẳng ai ngờ được trên đời này lại có kẻ vào được bên trong Đường môn trộm đồ mà vẫn bình an vô sự thoát ra ngoài.

Nói cho ai không biết chứ Đường môn thực sự được xây dựng trên cơ chế phòng thủ tuyệt đối. Từ phạm vi bức tường bao quanh cho đến trăm trượng từ đó trở ra ngoài, khắp nơi đều được đặt bẫy và cơ quan-thứ chỉ cần ngươi sơ xuất một tí thôi là được tặng hẳn một vé xuống Âm Phủ ngồi uống trà với Diêm Vương ngay.

Không những thế, các cơ quan ngầm dưới lòng đất đều được di chuyển mỗi tháng một lần, để phòng ngừa có kẻ nắm được các chỗ đặt nơi khởi động cơ quan mà tắt nó đi.

Những nơi đặc biệt quan trọng như Độc Khố hay Ám Khí Khố còn được canh gác nghiêm ngặt hơn người ngoài tưởng tượng nhiều.

Nhất là Độc Khố khi nó là nơi cất chứa độc của Đường môn, một trong những nơi nguy hiểm bậc nhất trên thế gian này.

Muốn vào được bên trong trước hết phải đánh bại được đám người canh gác bên ngoài, sau đó phải có được chiếc chìa khóa mở cửa chính từ chỗ Môn Chủ. Tiếp đến là phá giải được hàng chục chiếc bẫy phóng ra từ dưới sàn, hai bên tường và trên trần nhà. Ải cuối cùng mới là khó nhất khi cánh cửa dẫn vào bên trong được bôi kín đặc bằng hàng trăm loại độc. Phải có một đôi găng tay bằng da hươu đặc biệt được chế tạo trong Đường môn mới có thể chạm vào mà không bị làm sao.

Mấy căn phòng này còn được thiết kế theo kiểu chỉ có thể vào chứ không thể ra.

Nếu muốn ra ngoài ngươi cũng phải tìm ra cơ quan ẩn và tắt nó đi trước khi đám độc xung quanh phun ra làm ngươi bán muối ngay tại chỗ.

Mà cơ quan ẩn cũng giống như mấy cái bên ngoài bức tường thành của Đường môn.

Đều đặn mỗi tháng một lần, toàn bộ đều được di chuyển hoặc thay mới.

Và thông tin của mấy cái cơ quan kia ngoài Môn Chủ ra thì chỉ có vài kẻ có phận sự vào lấy độc mới được biết. Những kẻ đó sau khi hoàn thành công việc liền bị đưa đi đến một nơi để thôi miên, xóa kí ức và chuyển đến nơi khác làm việc. Tần xuất kẻ đó lại được đến lấy độc là rất thấp. Có kẻ ba năm một lần, có kẻ là năm năm và cũng có kẻ không bao giờ được vào trong Độc Khố lần thứ hai.

Vậy nên việc vào được bên trong đó gần như bằng không.

Thế mà vẫn có kẻ có thể vào trong ăn cắp những một phần mười kho rồi chuồn ra ngoài an toàn một cách thần không biết quỷ không hay!

Tất nhiên ban đầu cũng nghi ngờ có nội gián trong gia môn nhưng sau khi điều tra đi điều tra lại cả chục lần vẫn không tra ra được gì. Thậm chí Đường Quân Nhạc còn cho lục tung Đường môn lên, lão bảo dù có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm cho ra được số độc bị mất hoặc cái tên nội gián tuồn thông tin ra ngoài.

Không cần đoán cũng biết là không tìm được gì.

Mấy người Đường Môn chắc có chết cũng không ngờ được kẻ trộm lại là Ám Tôn Đường Bảo-đệ nhất nhân Đường Môn một trăm năm trước và cũng là tổ tiên của bọn họ.

Cô thành Tứ Xuyên Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ