Tính tới thời điểm hiện tại thì cậu đã đi được 5 tháng , đúng 5 tháng anh mất ăn mất ngủ vì cậu . Anh cho người tìm cậu nhưng kết quả vẫn là con số 0 , nhưng anh vẫn không hề bỏ cuộc , anh trong thời gian quen Bill ngoài việc tiền anh vơi đi thì tình cảm anh cũng vơi dần theo thời gian khi quen cô . Nhờ cô mà anh nhận ra yêu một người thật lòng là như thế nào , vì khi thiếu cậu anh không hề vui vẻ gì , ngược lại còn rất hay cáu gắt , cô với anh cũng chia tay , cô không đạt được mục đích nên đã chuyển đối tượng khác , mặc kệ anh .
"Rốt cuộc là em đang ở đâu hả !!? Anh nhớ em..."
"Nhớ vậy sao còn yêu người khác trong lúc quan hệ với thằng bé ?"
Anh nhìn mẹ sau đó im lặng và tiếp tục tìm kiếm tung tích của cậu , tất cả cũng vì anh mà ra thôi , bây giờ hối hận sao , anh lúc nào cũng vậy , lúc có không biết trân trọng , lúc mất thì cuống cuồng tìm kiếm , đây được cho là tật xấu của anh từ nhỏ rồi .
Từ một alpha trội khí chất ngút trời lúc bình thường , sau khi mất đi omega định mệnh của mình đã khiến anh thay đổi , cục súc , tàn nhẫn , bạo lực , và trở thành một tên nghiện rượu , thời gian nào khi ba mẹ hoặc hắn gặp anh thì cũng cũng trong tình trạng say khướt . Nhiều đêm anh ngồi nói chuyện với bác Lif gần đến sáng , nhưng cũng chỉ là muốn tìm hiểu thêm một chút thông tin từ cậu , bác chỉ biết lắc đầu sau đó về nhà sau .
"Thiếu gia , cậu về rồi"
Hắn không thèm liếc nhìn người làm một cái mà một mạch vào trong nhà , đi ngang qua căn bếp , bỗng nhiên mọi hình ảnh về cậu hiện lên trước mắt anh , anh bất giác cười nhẹ sau đó liền nghiêm mặt lại và đi vào bếp lấy nước uống .
"Con về rồi đấy à , mau ngồi vào bàn đi , cơm sắp nấu xong rồi đó"
"Vú ơi...con nhớ Dunk"
Bác Lif bất lực quay vào trong bếp , có câu nói quài , bác đâu phải ổ đĩa C của anh đâu mà sao lúc nào nhớ bồ cũng gặp bác nói hết vậy , rồi bắt bác nhớ theo luôn à .
"Rồi...chị bưng dĩa thịt ra bàn cho em nha , em cảm ơn"
Một giọng nói quen thuộc đánh tan mọi suy nghĩ của anh , anh nhanh chóng chạy vào trong bếp , anh hoàn toàn xịt keo khi thấy người đang đứng trước mặt mình là người thật thịt thật 100% , anh đi lại ôm chầm lấy cậu , cậu không phản ứng gì mà đứng im cho anh ôm , mặt cậu không một chút cảm xúc .
"Anh nhớ em..."
"Ừ..."
Cậu lạnh giọng trả lời sau đó đi ra bàn ăn ngồi , tự ăn cơm mà không cần bác Lif nhắc nhở nữa , mặc kệ anh đang đứng nữa vui nữa buồn .
"Có ăn không thì bảo , đứng nhìn no được à ?"
Cậu khó chịu buông đũa quay qua nhìn anh nói , anh lúc này mới hoàng hồn lại mà đi lại ngồi đối diện cậu , trong tình hình này ngồi kế cậu là chuyện không thể rồi , từ từ rồi dỗ bé iu sau cũng được , về là may rồi , không mất miếng thịt nào là ngon rồi .
Trong bữa ăn không ai nói với ai câu nào , anh chốc chốc lại ngước lên nhìn cậu , sau đó lại cấm đầu xuống ăn cơm , đây là bữa ăn đầy đủ nhất từ khi cậu đi . Thời gian không có cậu anh bỏ bữa như rươi , toàn uống rượu sống qua ngày . Sau bữa ăn anh mới để ý , bụng cậu hơi to thì phải , cậu béo phì hả ta ?
BẠN ĐANG ĐỌC
[JoongDunk ] H+ The Series
FanfictionĂn xôi hay ăn lẩu tùy vào tâm trạng của bà Stella Chulla nghen . Truyện được viết dựa trên trí tưởng tượng của tác giả , cấm áp dụng lên người thật dưới mọi hình thức . Và nhớ là tất cả chỉ là truyện thôi , không phải sự thật nhé 🎀
![[JoongDunk ] H+ The Series](https://img.wattpad.com/cover/340970969-64-k42453.jpg)