Trang 20

603 31 2
                                    

.

.

.

Về đến nhà, Jungkook vứt túi đồ xuống sàn, nằm phịch xuống giường thả lỏng. Nhớ cái giường ghê, nhớ căn phòng này nữa, nhớ cả anh nữa dù anh mới đưa mình về.

Nằm ngủ lúc nào không hay, mẹ Jeon đã dọn dẹp túi, cơm nước sẵn sàng chờ cậu út xuống tâu chuyện. Anh Kyung ăn nằm ở đài mấy ngày cũng được về nhà ăn cơm mẹ nấu.

-Ban của mẹ có thêm thông tin gì về bạn sinh viên trường bay chưa ạ? Trưởng ban dí đội con lắm. Mấy đứa biên tập cũng chạy suốt mà không nghe ngóng được gì.

-Mẹ nghe mấy đứa nói tổ con đi canh cổng học viện mấy hôm à. Mẹ đoán bên đấy tạm dừng huấn luyện trường bay ngoài. Đóng cửa không ra vào hơn tuần nay rồi.

-Thế nghĩa là bạn sinh viên kia, một là ở trong học viện, hai là đi điều trị chưa về.

-Khổ thân thằng bé, nếu mà phải điều trị sau này đi bay lại cũng dễ bị lời qua tiếng lại lắm.

-Mà sao ba bảo dừng đưa tin rồi mà trưởng ban của con vẫn yêu cầu đi lấy tin nhở. Con mách ba nhé.

-Con muốn đưa tin không?

-Tin này chắc chắn thu hút được dư luận nhưng cứ nói tiếp thì tội thằng bé quá. Nếu phải đi điều trị có lẽ sẽ không nhẹ mẹ nhỉ. Động cơ máy bay chứ có phải ô tô đâu.

-Mẹ đồng ý nhưng tổ bên mẹ dừng tin đó rồi, ảnh hưởng đến bạn sinh viên đấy và người nhà. Như thế không hay.

-Lát con mách ba, thế nào mai trưởng ban cũng bị mắng. Mà ba chưa về mẹ nhở.

-Chắc lo sắp xếp nhân sự, đơn nghỉ phép của mẹ được duyệt rồi.

-Chuyến này mẹ đi bao lâu ạ? Jungkook mới về nhà thôi đó, con nghe sang tuần em bé đi kiến tập nữa. Mẹ không định ở nhà với em à.

-Anh lo ở nhà ăn cơm với mẹ đi, lên gọi em dậy ăn cơm. Mẹ nhớ em bé quá.

Bữa cơm có hơi muộn nhưng đầy đủ các thành viên sau hơn một tuần. Jungkook vẫn chưa tỉnh ngủ, xong bữa cơm ngồi phòng khách xem ti vi mà em ngáp ngắn ngáp dài mấy đợt. Mẹ quay sang hỏi em:

-Taehyung về nhà rồi chứ, hôm nào đưa mẹ qua thăm thằng bé. Con biết nhà chưa?

Ngậm miệng ngay khi còn đang ngáp dở, Jungkook tròn mắt, hàng lông mi chớp chớp ngơ ngác nhìn mẹ. Ừ nhỉ, anh giờ là người yêu mình mà. Điện thoại, tìm điện thoại ngay. Em nhảy qua sofa mà cuống cuồng lên phòng, vẫn kịp với miệng trả lời mẹ Jeon:

-Để con hỏi anh ấy.

Lật chăn, lật gối tìm, đúng là những lúc cần thì mọi thứ luôn vô tình biến mất vào thời điểm ấy. Jungkook đứng chống nạnh giữa phòng bình tâm lại suy nghĩ. Tối hôm qua tan học về nhà ăn cơm với mẹ, xong mẹ đưa vào viện chơi với anh. Rồi ở với anh đến tận lúc anh đưa về cổng nhà. Sau đó ngủ một giấc đã đời mà giờ vẫn ngáp.

Lục tìm trí nhớ về chiếc điện thoại nhưng lại toàn hình bóng anh, Jungkook tay sờ sờ gáy, miệng cười cười, tự thấy mình thật ngốc. Em đứng ở lan can tầng hai nói vọng xuống với mẹ.

Taekook | Hôm nay anh có đi bay không?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ