PDM's pov:
----
Nguyễn Việt Anh là thằng chuyên khởi xướng những trò cá cược vô cùng trẻ trâu, ở khía cạnh khách quan thì còn thêm khốn nạn nữa. Rõ ràng ai cũng biết việc lấy một người vô tội bên ngoài để làm mục tiêu "săn mồi" trong trò chơi tình ái quá đỗi hãm l*n. Nhưng lí do mà hầu hết những thằng con trai vẫn tỏ ra hứng thú với vụ cá cược đó là: tiền, quyền và danh.
Thắng kèo thì có tiền, được anh em nể phục và có fame trong trường.
Cá nhân tôi không có hứng thú gì với ba thứ ấy cả. Tôi tham gia đơn giản chỉ vì vui.
Ừ, tôi nói thật đấy. Thấy vui nên tôi mới hùn tiền kèo với thằng Hưng thôi.
Thú thật, tôi là một kẻ khá cảm hứng. Mọi người vẫn luôn cho rằng tôi tính toán, cầu toàn, suy nghĩ trước sau,... nhưng thật ra, tôi làm hay không một việc gì đó đều là dựa theo cảm hứng. Nếu vui sẽ làm nghiêm túc, nếu không thì sẽ chỉ hời hợt cho có.
Và trong vụ cá cược lần này của thằng lỏi Việt Anh, có một thứ khiến tôi cảm thấy hứng thú.
Trần Chính Quốc.
Chỉ nhìn vào cách mà thằng Hưng phải chật vật để tán tỉnh Quốc, tôi liền biết ngay thằng bé này không phải dễ ăn. Hai tuần kể từ sau khi set kèo, mối quan hệ của Hưng với Quốc chẳng nhích nổi lên mức tình bạn chứ đừng nói là hẹn hò. Khi ấy, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần là kèo này hai thằng mất cmn 5 củ rồi, nhưng lí do cả hai thằng đều chày cối với cái trò vớ vẩn này thì tôi rõ.
Cả tôi và Thế Hưng đều có hứng thú với Trần Chính Quốc.
Thằng bé không phải kiểu sẽ dễ đổ vì mấy câu thả thính và những hành động ân cần có sắp đặt. Mà cách tiếp cận lộ liễu của thằng Hưng để lộ ra quá nhiều sơ hở. Điều đó sẽ khiến "con mồi" cảnh giác chứ không phải nơi lỏng hàng phòng vệ. Vậy nên không mấy bất ngờ khi bạn tôi bị em nó bắt bài dễ như trở bàn tay.
Nhưng điểm đặc biệt ở đây là Chính Quốc không chơi bài ngửa ngay khi có cơ hội. Tôi đã cố tình giúp thằng bé nghe lén được hội thằng Hưng và Việt Anh hôm đó. Rõ ràng nếu khi ấy Quốc xông thẳng vào lớp thì kèo này ngã ngũ, đám Việt Anh khéo còn chẳng còn mặt mũi dám nhìn thằng bé. Thế nhưng, Quốc lại chọn im lặng - một cách phản ứng trái ngược với những trường hợp trước đây. Tôi cứ nghĩ thằng bé bị tổn thương nên không tức giận nổi.
Tuy nhiên, sóng ngầm vẫn là thứ gì đó bí ẩn, đáng sợ và dữ dội hơn những cơn sóng cuồng nộ trên mặt biển rất nhiều.
Trần Chính Quốc không lôi đám Việt Anh và thằng Hưng lên confession bóc phốt, cũng chẳng dùng mấy trò kéo người đến dằn mặt, đánh đập trả thù. Thằng bé dùng chiêu "lấy độc trị độc" để chơi lại bọn tôi. Cách thức của Quốc không lộ liễu như thằng Hưng, cũng chả mưu tính nhiều như tôi. Quốc đơn giản chỉ đáp trả lại sự tán tỉnh từ phía bọn tôi một cách tự nhiên, mọi hành động của nó cứ như sinh ra vốn đã mời lơi như thế, đôi khi khiến đối phương tự sinh ra những ảo tưởng màu hồng.
Tôi nhanh chóng nhận ra sự rung rinh khó giấu của thằng Hưng trước sự đáp trả của thằng bé. Dường như bạn tôi đã không còn đủ tỉnh táo và tập trung để có thể phân biệt được đâu là thật lòng đâu là hữu ý nữa rồi. Cũng dễ hiểu thôi. Chẳng ai có thể không rung cảm khi đối diện với đôi mắt to tròn đen láy lúng liếng và nụ cười quá đỗi trong trẻo ấy, kể cả tôi. Mặc dù biết đó chỉ là những gì thằng bé diễn, tôi vẫn có chút gì đấy khoan khoái trong lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chupa chups vị quýt [FULL] - [ allkook ]
FanfictionChua chua ngọt ngọt lại thơm mát như kẹo mút vị quýt Nhật... *allkook*