Chương 12

24 4 0
                                    

Lưu Tư Vũ nghe lời gật gật đầu.

"Chị." Em trai đi đến ôm lấy tay Lưu Tư Vũ, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy kiên nghị: "Chị học tập cho tốt, em đến chăm sóc cho mẹ."

Lưu Tư Vũ giơ tay sờ đầu em trai, thấp giọng đáp "được."

"Được rồi, đều giải tán đi không có gì đáng xem..." Thôn trưởng tiếp đón thôn dân xem náo nhiệt ở xung quanh ra.

Lưu Tư Vũ thu thập đồ đạc đi theo Chủ nhiệm lớp ngồi trên xe đến thành phố.

Nhan Chấn Quốc vỗ vai Cao Dữ Châu nói: "Cảm ơn cháu đã cùng chờ ở chỗ này với Tiểu Hồi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi?"

"Không được, mẹ cháu nhất định đang chờ ở nhà." Cao Dữ Châu nói: "Cháu cần phải trở về, miễn để bà ấy lo lắng."

"A, cũng đúng, vậy cháu mau đi về đi thôi."

"Tạm biệt chú Nhan."

"Tạm biệt."

Nhan Hồi cũng phất tay chia tay với Cao Dữ Châu.

Trải qua vài lần trắc nghiệm, nhiệm vụ học tập của học sinh lớp 12 càng thêm khẩn trương, tất cả mọi người dồn hết sức bắt đầu hăng hái nỗ lực.

Nhưng trạng thái Nhan Hồi gần đây vô cùng không tốt.

Nhiệm vụ ôn tập nặng nề cùng sự lo lắng cho bạn bè, làm trên mí mắt cô có thêm quầng thâm mắt.

Cô không nghĩ đến loại trạng thái này của cô vậy mà có thể kinh động "Người đính hôn từ nhỏ" với mình cách xa ngàn dặm kia gọi điện thoại đến đây.

Xét thấy quan hệ của Tống Vệ Đông và Nhan Chấn Quốc, cho dù Tống Thường Lâm không gặp mặt Nhan Hồi cũng biết được tâm tình của cô gần đây không tốt.

Mà Tống Vệ Đông lại cố ý dặn dò con trai một câu: "Con mà rảnh thì gọi điện thoại cho Nhan Hồi, đả thông con bé, các con là bạn cùng lứa tuổi nói chuyện phiếm sẽ hữu dụng hơn so với lời nói của chúng ta."

Cuộc điện thoại thời gian dài lần trước làm cha mẹ hai bên để lại ấn tượng khắc sâu, làm cho bọn họ tin tưởng Tống Thường Lâm và Nhan Hồi tuyệt đối có thể là tri âm không có gì giấu nhau.

Vì vậy hôm nay Tống Thường Lâm gọi điện thoại cho Nhan Hồi: "Gần đây trong học tập có gì khó khăn cần tôi hỗ trợ không?"

"A... Vậy thì không có thật." Nhan Hồi nói lật qua bài thi trong tay.

Tiến độ ôn tập của hai người không giống nhau, bài thi cũng có khác biệt rất lớn, Nhan Hồi không tìm Tống Thường Lâm hỏi vấn đề, chỉ tìm anh ây hỏi một vài phương pháp học tập cơ bản và làm bài.

"Có chuyện gì không vui sao?"

Nhan Hồi cảm thấy mình thật sự có thể nói một chút buồn rầu cho Tống Thường Lâm: "Bạn... bạn của tôi bị trong nhà sắp xếp xem mắt."

"Chuyện này tôi cũng đã nghe cha tôi nói, thật sự làm lòng người phẫn nộ." Tống Thường Lâm hỏi: "Cậu cảm thấy tâm tình không tốt?"

"Ừm." Nhan Hồi thừa nhận: "Tôi, tôi không nghĩ đến sẽ có chuyện như vậy, trước kia tôi luôn cho rằng tất cả cha mẹ đều..."

[HOÀN - NDCCT] NIÊN ĐẠI CỦA CHÚNG TA - HOÀN TỊNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ