Chương 47: Bữa Ăn Tự Làm.

9 4 0
                                    

Chuyến phiêu lưu của tôi đã bắt đầu.

Sau khi đi được rất xa tôi đã quay lại để nhìn nơi mình từng ở cũng như trị thương, giờ đây nó hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, tuy có chút buồn nhưng tôi không thể ở lại vì vẫn còn thứ mình phải làm.

Bốp!

“Tập trung nào tôi ơi.”

Tự tát lấy bản thân bằng hai tay, trông tôi như thằng ngốc chỉ vì nỗi cô đơn ở một mình. Từng là người sống quãng đời không ai bên cạnh, và giờ được chuyển sinh lại tiếp tục ở một mình, nên nó chẳng có gì phải sợ cả.

Chỉ cần mình tập trung vào việc mình nên làm thì việc gì cũng sẽ làm được. Lấy lại sự bình tĩnh trong người, tôi lại tiếp tục đi về phía trước tiện thể lấy ra tấm bản đồ mà Luna đã tặng cho mình.

Hiện tại nơi tôi đang đứng là một khu rừng nhỏ, cây cối thiên nhiên rất trong lành nhưng có phần hơi lạnh chút. Ở trong tấm bản đồ này phía Nam sẽ có một vương quốc khá lớn, còn phía trước theo hướng của tôi thì là phía Tay có dãy núi lớn, nên chắc tôi phải đi ngang qua nó.

“Thôi thì... Có lẽ mình nên dừng chân ở vương quốc kia vài ngày, biết đâu sẽ có thông tin về thanh kiếm ở đó.”

Chốt theo kế hoạch đã lên, tôi rẽ sang trái đâm thẳng về trước theo con đường, vừa đi vừa tìm những điều thú vị mới, tôi có hái được những loài hoa lạ có màu sắc khác nhau với hình dáng kì lạ nhưng rất đẹp, nếu biết chế biến thì chắc chắn nó sẽ có tác dụng gì đấy, tựa như thảo dược.

Hít...

“Không ngờ hoa này lại thơm đến vậy.”

Hoa tôi đang cầm có màu xanh lam từ những cánh hoa, phần ở giữa có bông lông màu trắng chỉ cần thổi nhẹ nó sẽ lập tức bay ra khỏi vị trí.

Tôi nghĩ chắc cái này phải có tác dụng gì đấy, hái thêm nhiều nữa tôi bỏ vào túi ở chiếc áo mình đang mặc, do không có cái bao nào để đựng nên tôi mới phải làm vậy.

Tại sao mình lại quên mang một thứ quan trọng đấy chứ.

“Quyết định rồi! Đã đến lúc làm túi đựng bằng da... Động vật.”

Hái những bông hoa xong tôi đứng dậy đi dạo xung quanh để tìm kiếm con mồi, ở quanh đây rất trong lành nên chắc chắn sẽ có động vật hoang dã sinh sống, nếu được bầy đàn thì càng tốt cho tôi, còn nếu không thì vẫn ổn nhưng chất lượng tôi nghĩ sẽ không được đàm bảo tốt nhất.

Loanh quanh một lúc tôi xuất hiện sau một bụi cây, nhìn xung quanh ánh mắt tôi sáng rực lên khi thấy một đàn bảy con lợn rừng hoang đang tụ tập lại một nơi. Trông chúng như thể đang nói chuyện với nhau khi cuộc trò chuyện rất chi bình thường vì nhìn kìa, chúng đang đứng nhìn nhau một cách thật yên bình.

Vù... Xoẹt!

Vô số ma thuật gió lao nhanh tới chúng, nó cắt hết toàn bộ đầu động vật mà không để thừa dù chỉ một con.

“Ehe...”

Tôi sẽ không nói mình vừa sử dụng ma thuật đâu.

Lại gần đám động vật tôi sờ vào chúng để cảm nhận sau đó sử dụng ma thuật nước với gió để lột da của chúng, nước sẽ chịu trách nhiệm làm sạch và gió dùng như con dao để cắt.

Đến Với Thế Giới Khác Liệu Tôi Có Thể Được Hạnh Phúc?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ