Chương 63: Khế Ước Với Ma Vật.

12 3 0
                                    

Một con dốc đi xuống, tôi cõng Naomi trên lưng không ngừng tiến bước, khung cảnh nơi này rất đẹp và an toàn, nó không nguy hiểm như mấy cái trước vì bây giờ tôi vẫn đang ung dung đi chầm chậm.

Quanh đây còn có vài thác nước, chúng chảy xuống tạo thành một dòng sông kéo dài ra mấy góc khác nhau, không khí nơi đây rất trong lành nó thực sự có thể giúp ta giảm bớt áp lực khi đang mệt mỏi.

"Nơi này... Lạ thật đấy."

Sau một hồi di chuyển không ngừng, tôi đến với một nơi có khung cảnh huy hoàng, chỗ này như kiểu là một hang động kì bí, có một vũng nước do thác bên trên chảy xuống, nhìn từ xa thì có vẻ không sâu nhưng lại gần mới biết nó sâu không thấy đáy.

Sau một hồi di chuyển không ngừng, tôi đến với một nơi có khung cảnh huy hoàng, chỗ này như kiểu là một hang động kì bí, có một vũng nước do thác bên trên chảy xuống, nhìn từ xa thì có vẻ không sâu nhưng lại gần mới biết nó sâu không thấy đáy

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Tôi không quan tâm cho lắm, vì đường này không thể đi được thay vào đó còn có một lối đi khác đó là bên phải, nó tiếp tục dẫn tôi vào một đường hầm, nó tối như lúc đầu mới vào mê cung.

Hoài niệm thật đấy.

Bắt đầu tiến vào, tôi sử dụng ma thuật lửa từ cây trượng của Naomi, có nó thật tiện ích trong việc dùng ma thuật, chắc sau này tôi cũng nên mua một cây. Tôi chỉ nghĩ như vậy vì dùng kiếm nhiều đâm ra cũng chán, hoặc tôi tự tạo ra một sức mạnh mà chỉ mình sử dụng được, nhờ vào việc còn kí ức ở kiếp trước nên cũng dễ dàng thôi.

Sức mạnh mới, chắc khi nào rảnh mình thử tạo ra xem sao.

Đắm chìm trong suy nghĩ về thứ ảo tưởng của mình, chẳng bao lâu tôi đã đến được điểm cuối cùng của đường hầm.

"Đây là sa mạc sao?"

Đúng vậy, cảnh tượng trước mắt của tôi là một vùng sa mạc rộng lớn, xung quanh chỉ có cát bụi và núi, nơi này huyền ảo đến mức phải ngạc nhiên, tuy đang trong mê cung sâu dưới lòng đất nhưng lại có buổi tối với không gian ở bên ngoài, trên trời còn có vô số vì sao đang lơ lửng khắp, tôi tự hỏi liệu có phải mình đang ở bên ngoài thay vì ở bên trong?

Nhưng mà kể cả bên ngoài hay trong đều không quan trọng, thứ tôi cần bây giờ chính là đến với nơi cuối cùng trong mê cung.

Tiếp tục đi về phía trước, đắm mình vào với không gian rộng lớn lạnh lẽo trong cô độc, Naomi thì vẫn chưa tỉnh lại, cô ấy vẫn còn đang mơ về một thứ gì đó mà tôi không hề biết. Chắc có lẽ đó là đoạn kí ức rất đẹp mà cô không muốn thoát ra.

Tôi chỉ mỉm cười và đi tiếp trên con đường đầy cát bụi khó chịu, tôi không muốn đánh thức cô ấy vì bây giờ đang an toàn, và cũng như không muốn gọi vì sợ rằng cô đang ở đoán kí ức đẹp thì bị đánh thức, điều đó sẽ làm Naomi thấy tuyệt vọng khi nhớ lại các đồng đội của mình đã chết.

Đến Với Thế Giới Khác Liệu Tôi Có Thể Được Hạnh Phúc?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ