Chương 32: Hối Tiếc.

13 5 0
                                    

Trở lại bên phía Miyako, sau khi chứng kiến Nord bị ăn một cách thô bạo cô đã từ bỏ mọi thứ vì không thể cử động đôi chân để đứng dậy, không còn suy nghĩ về cách để sống sót qua lần này, mọi thứ mà người khác luôn nghĩ cách để sống sót còn cô ấy thì đã buôn bỏ tất cả.

À..... Có lẽ chỉ đến đây thôi, cháu thất bại rồi xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa với cô Higari.

Kiamata sau khi ăn Nord nó liền đổi mục tiêu sang Miyako đang bất lực nằm dưới đất, lao nhanh đến rồi há to miệng hai cái răng nanh sắc nhọn có máu và độc tiến đến, Miyako không thể làm gì chỉ biết nhắm mắt lại đón nhận cái chết.

"Đừng có tưởng ta chết rồi chứ, con rắn khốn kiếp!"

Lao nhanh đến cùng tiếng nói, Sumiya nhảy vào đạp hai chân thẳng vào cổ Kiamata khiến nó vẹo đi rồi bay sang hướng khác, ngay thời điểm đó từ trên trời lao xuống có một bóng dáng của con gái cầm trên tay thanh kiếm, cô ấy xoay quanh người rơi vào chỗ của Kiamata hướng đến sau đó chém mạnh vào cổ nó.

Nhát chém có uy lực rất cao vì được truyền ma lực qua lưới kiếm khiến nó trở lên sắc bén và cứng hơn rất nhiều.

"Yo! Đừng có bơ bọn ta vậy chứ, Kiamata."

Đứng trên cổ Kiamata người xuất hiện với nhát chém tuyệt đẹp không ai khác chính là Mirata.

"Sumiya, Mirata, hai người.... Vẫn còn sống sao?"

Ngồi xuống rồi đưa tay về phía Miyako, Sumiya mỉm cười và lên tiếng.

"Ánh sáng của thiên thần hãy giúp đỡ cho đứa con này trở lên khỏe mạnh hơn *Chữa Trị* Còn lại hãy để cho bọn tôi lo thưa tiểu thư."

Chữa trị cho Miyako xong Sumiya lập tức đứng dậy và ngoảnh mặt lại tiến về chỗ Kiamata, cô ấy đi mà không nhìn lại xem Miyako đang cảm thấy gì. Cũng vì thế nó đã làm con tim của cô ấy đau nhức, cô ấy cảm thấy mình đang cản trở họ, cô ấy cảm thấy mình đang là gánh nặng mà không ai muốn đưa đi cùng.

"Khoan.... Khoan đã."

Em không muốn gây cản trở mọi người.

Dòng suy nghĩ hiện lên và kí ức hiện về, nó đã khiến cho Miyako phải nhớ lại kí ức mà mình đã cố quên đi từ lâu.

"Hư AAA! Ahhh! Mẹ ơi, bố ơi."

Ngồi giữa đám cháy lớn bao quanh một cô gái nhỏ với mái tóc đen đang khóc trong vô vọng.

Em biết mình thật yếu đuối nhưng mà chỉ một điều thôi.

"Mẹ ơi! Bố ơi! Cứu con với."

Xin đừng bỏ em lại như lúc đó, chị Sumiya.

Hình bóng phai mờ của Sumiya nó đã dần biến mất trong làn sương ngay trước mặt Miyako, và giờ đây cô ấy chỉ biết nhìn mà không hề làm gì. Trong cô ấy bây giờ chỉ có suy nghĩ về bản thân lúc trước và suy nghĩ về bản thân bây giờ.

Mình.... Bị sao thế này.

Trở lại với cuộc chiến, Sumiya bỏ lại Miyako nhưng trong lòng cô ấy vẫn còn áy náy vì mình bỏ cô ấy lại, nhưng dù vậy cô cũng đã chấp nhận vì nếu Miyako mà có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, thì cô sống trên đời cũng chả có ích gì nữa.

Đến Với Thế Giới Khác Liệu Tôi Có Thể Được Hạnh Phúc?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ