Chương 48: Người Bạn Đồng Hành.

12 4 3
                                    

“Thế, ngươi là ai?”

Tôi hỏi người trước mặt mình, trông anh ta đang sợ hãi vì cơ thể đang run không ngừng, biểu cảm thì như sắp khóc mồ hôi thì chảy xuống đến mức vào mắt anh ta vẫn cố gắng chịu đựng.

Gì thế này, trông mình như thằng đang bắt nạt vậy.

“Tôi... Tôi, xin lỗi.”

“Xin lỗi vì điều gì?”

“Vì đã làm phiền bữa ăn của cậu.”

Có vẻ anh ta chắc chắn không phải kẻ xấu rồi.

“Thôi được rồi, lần này coi như anh may vì gặp được tôi, nếu là người khác thì có khi anh không còn ngồi ở đây nữa đâu.”

“V-vậy là, cậu tha mạng cho tôi ư?”

“Chứ còn gì nữa, tôi có phải kẻ thích giết là giết đâu.”

Bỏ qua cho anh ta vì tôi thấy người còn rất trẻ sương sương chắc hơn tôi vài tuổi, nếu chết bây giờ thì thật lãng phí cuộc đời.

“Anh có muốn ăn không?”

“Được sao? Tôi có thể ăn nó sao.”

Anh ta ngạc nhiên khi tôi chia sẻ đồ ăn của mình, lí do tôi làm vậy không quá ngạc nhiên khi cái bụng của anh đang kêu lên vì đói, chắc có thể đã mấy ngày qua anh ta chưa ăn gì.

“Ừm, thật may khi tôi vẫn chưa ăn hết.”

Lại gần tôi nhường cho anh ta ăn hết số thịt còn lại trên bàn, chiếc đũa cầm trên tay tôi đưa cho anh ấy để không phải bốc tay ăn, người này tôi nghĩ cũng đi phiêu lưu như mình nhưng kì lạ rằng anh ta lại hơi nhút nhát.

Vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt, trông anh ấy hiện giờ thật tội nghiệp, tôi không hiểu sao người này lại đi phiêu lưu chứ, hẳn phải có lí do nào đó anh ấy mới thực hiện chuyến phiêu lưu này.

“Anh tên gì vậy?”

Tôi hỏi anh ta vì thấy người này khá thú vị.

“Jin, Hakone Jin, mười tuổi ở làng Lonka phía đông.”

Tuy hơi vội vàng khi ăn nhưng cậu ấy vẫn trả lời câu hỏi của tôi ngay sau khi nuốt một miếng.

Mười tuổi? Thế chẳng phải cũng bằng mình sao.

“Tại sao cậu lại ở đây? Chỗ này có phải làng của cậu đâu.”

“Tôi muốn kiếm tiền. Thật nhiều tiền, để đến trường học Ma Pháp Kiếm Thuật.”

Trường học sao....

Thế giới nào cũng như nhau nó luôn tồn tại những thứ đã có của thế giới khác, tuy thời đại công nghệ chưa đến nhưng tầm vài trăm năm nữa rất có thể nó cũng sẽ đến.

“Thế nên cậu mới lựa chọn đi phiêu lưu trở thành mạo hiểm giả để kiếm tiền?”

“Ừm... Tôi nghe nói làm mạo hiểm giả sẽ kiếm được nhiều, chỉ cần tôi trở thành nó thì việc học tại ma pháp kiếm thuật không có gì khó cả.”

“Cậu chắc chứ? Bản thân cậu hiện tại nếu đương đầu với ma vật thì chỉ có con đường chết thôi.”

“... Nhưng dù vậy, tôi vẫn sẽ chiến đấu. Vì tương lai và vì gia đình của mình.”

Đến Với Thế Giới Khác Liệu Tôi Có Thể Được Hạnh Phúc?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ