Chương 50: Vương Quốc Elf.

14 3 2
                                    

Kể từ lúc tôi gặp Jin cũng như cùng cậu ấy bắt đầu chuyến phiêu lưu của hai người, bọn tôi đã đi cùng nhau được rất xa và ở bên nhau gắn bó lại như người bạn thân nhất.

Nhưng thật đáng tiếc cậu ấy... Bây giờ đã không còn nữa.

“Xin lỗi Jin, hãy yên nghỉ ở trên đó nhé.”

Ngồi trước chiếc áo choàng của Jin lúc nào cũng mặc bên mình, tôi chấp tay lạy để giúp cậu ấy có thể yên nghỉ ở trên thiên đường.

“Ôi Nisaka! Cậu đang vái lạy mình đấy à!?”

“Nguy rồi, phải té thôi.”

“Này, đứng lại cho mình!”

Quay trở lại với vài ngày trước, khi tôi với Jin tiếp tục hành trình sau buổi đêm đầy phiền phức ập đến, tôi lại một lần nữa bị vận xui kéo về phía mình. Buổi đêm đó nó rất giống lần trước nhưng chỉ khác nó không nhiều hơn là mấy, tôi có kể cho Jin nhưng cậu không nghe vì điều đó quá vô lý.

Chấp nhận sự thật nên tôi cũng chỉ làm ngơ mà bỏ qua vì biết đâu nó chỉ xảy ra lần cuối cùng, nhưng rồi điều tôi nghĩ lại đến khi mà đêm tiếp theo nó đã trở lại. Ma vật xuất hiện kèm theo đạo tặc, bọn chúng cứ trêu đùa tôi vì cả hai bên đã hợp tác với nhau, ngay lúc đó tôi lập tức tấn công, nhưng chỉ riêng Jin là đang nằm ngủ một cách tận hưởng giấc mơ của mình.

Tôi không thể chấp nhận sự thật khi mà cả hai bên đang hợp tác với nhau, đạo tặc đang cưỡi lên người ma vật, bọn chúng đang phối hợp để cướp Jin khỏi tôi. Đã có lần tôi nghĩ liệu mình có nên bỏ Jin để tận hưởng giấc ngủ mà đã lâu chưa được? Nhưng tôi đã nghĩ lại, nếu làm vậy có khi mình thật độc ác.

Cứ như vậy tôi giết hết toàn bộ và cứu được Jin nhưng cho đến hôm qua, cậu ấy đột nhiên mất tích chỉ để chiếc áo choàng của mình lại. Tôi tìm kiếm rất lâu cho đến khi ngày hôm nay đây tôi đã dừng lại, chấp nhận sự thật cậu ấy đã không còn.

Và đó chính là lí do tại sao tôi lại vái lạy cậu ấy như vừa rồi.

“Nè Jin, hôm qua cậu đã ở đâu vậy?”

“Mình không biết nữa, chắc có thể là mộng du, vì hồi nhỏ mình hay bị như vậy lắm, không ngờ lớn lên vẫn còn đấy.”

Thì ra là mộng du, cứ tưởng bị ai đó giết hay bị ma vật ăn thịt rồi chứ.

“Đừng lo, có mình đây rồi.”

“Cảm ơn Nisaka.”

Cả hai người bọn tôi bắt đầu tiến về phía trước, cùng nhau băng qua sông, cùng nhau xuyên qua núi, săn bắt, trú mưa, hỗ trợ lẫn nhau giết ma vật, cho đến khi một năm trôi qua bọn tôi cuối cùng đã đến được vương quốc sau từng ấy thời gian đi bộ.

“Nhìn kia Jin, đó là vương quốc mà ta đang tiến đến đấy.”

“Thật là to lớn và lộng lẫy, không ngờ ở giữa khu rừng lại có thể xây được như này đó.”

Như Jin đã nói, đứng trên ngọn núi nhìn ra tôi có thể thấy nó lớn cỡ nào, những ngôi nhà cao được xây cạnh nhau và bức tường lớn được dựng lên để bảo vệ nghiêm ngặt cho mọi người an tâm mà sống. Tuy chưa thấy rõ khung cảnh bên trong, nhưng nhìn thôi đã biết vương quốc này chứa được rất nhiều người.

Đến Với Thế Giới Khác Liệu Tôi Có Thể Được Hạnh Phúc?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ