Chương 212: Kính rượu

54 2 1
                                    

Sau khi ngồi xuống, Tiêu Sát lặng lẽ liếc nhìn Yến Tử Huân ngồi bên tay trái.

Hôm nay Yến Tử Huân thế mà mặc áo choàng màu lam hôm thi đình, hơn nữa lúc này còn đang kích động si mê nhìn Triệu Thanh Uyển ngồi bên cạnh hắn.

Trái tim nam nhân này đối với nàng đúng là rõ như ban ngày, không biết che giấu!

Tiêu Sát thầm cắn răng, liếc nhìn Triệu Thanh Uyển, nàng hình như cảm nhận được Yến Tử Huân lúc này đang nhìn mình, vậy nên hơi cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt rực lửa của Yến Tử Huân.

Nàng càng như thế, Tiêu Sát càng thấy lòng chua xót.

Có điều nơi này không chỉ có ba người họ mà còn các tiến sĩ khác và cung nhân hầu hạ, Tiêu Sát bình tĩnh lại, hiền hòa nói với tất cả tiến sĩ: "Các vị ái khanh, hôm nay chỉ là tiệc tối bình thường để quân thần chúng ta và giữa các đồng liêu các khanh tìm hiểu nhau, mọi người không cần khách sáo."

"Vâng, tạ hoàng thượng."

"Tiểu Mục Tử, thông báo mở tiệc đi!"

"Vâng! Mở tiệc!"

Tiểu Mục Tử vừa dứt lời, các cung nhân lập tức nối đuôi nhau bưng đồ ăn lên các bàn.

Sau khi đồ ăn đã được mang lên, các vũ cơ bắt đầu biểu diễn.

Vì buổi tiệc này chiêu đãi các tài tử, là quan viên tương lai của Đại Phụng, khác với yến tiệc hậu cung tổ chức lần trước, vậy nên Triệu Thanh Uyển cố tình sắp xếp vũ khúc đầu tiên thật sự trang nhã, không hề ầm ĩ.

Vũ cơ múa được một lát, Tiêu Sát lên tiếng hàn huyên với các tiến sĩ: "Các vị ái khanh đều là hiền tài của Đại Phụng, triều đình và Đại Phụng tương lai sau này còn phải nhờ vào các vị ái khanh. Trẫm và hoàng hậu đại diện cho triều đình và Đại Phụng kính các khanh một ly. Hoàng hậu..."

"Vâng."

Thấy Tiêu Sát mỉm cười ý bảo mình cùng hắn kính rượu, Triệu Thanh Uyển cười gật đầu, cũng bưng ly rượu trước mặt mình lên, ưu nhã dùng tay áo che mặt, nhấp một chút rượu trái cây.

"Đa tạ hoàng thượng, đa tạ hoàng hậu nương nương, chúng vi thần chắc chắn sẽ cúc cung tận tụy vì Đại Phụng, đến chết mới thôi!"

"Được! Các khanh không hổ là người trẫm thưởng thức!" Tiêu Sát hùng hồn nói, "Trẫm sẽ không để tài năng của bất kỳ ai trong các ái khanh bị mai một! Sau này ở triều đình, các khanh cứ thoải mái thi triển bản lĩnh và quyền cước của mình."

"Vâng, chúng vi thần đa tạ hoàng thượng thưởng thức."

"Được rồi, các khanh đừng khách sáo nữa, mau ngồi xuống đi, cứ tự nhiên."

"Vâng, tạ hoàng thượng."

Sau vài câu hàn huyên, bày tỏ sự coi trọng các tiến sĩ, Tiêu Sát thân thiết gắp đồ ăn cho Triệu Thanh Uyển, nghiêng người lại gần nàng hơn, dặn dò: "Hoàng hậu ăn nhiều vào."

"Vâng, cảm ơn hoàng thượng, ngài cũng ăn nhiều vào."

"Được. Đồ ăn và vũ khúc hôm nay hoàng hậu sắp xếp rất tỉ mỉ, hoàng hậu vất vả rồi."

"Không vất vả, chỉ cần hoàng hậu vừa lòng là được."

"Đồ ngốc, chỉ cần nàng vừa lòng, trẫm đương nhiên vừa lòng."

"Vâng, cảm ơn hoàng thượng."

Từ đầu đến cuối Triệu Thanh Uyển không dám ngẩng đầu nhìn Yến Tử Huân, chỉ có thể cúi đầu nói chuyện với Tiêu Sát.

Tiêu Sát cố tình ngồi gần nàng, luôn tìm chủ đề nói chuyện với nàng, trông hai người thoạt nhìn hệt như phu thê tình thầm.

Yến Tử Huân ngồi cách họ không xa, thấy cô nương mình thương nhớ ba năm, còn lén vì nàng mà rơi nước mắt nam nhi nhiều lần, lúc này ăn mặc cao quý, quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, đoan trang ưu nhã ngồi gần đế vương là Tiêu Sát, chỉ mới nhìn thôi khóe mắt hắn đã ươn ướt.

Hắn biết trong trường hợp hôm nay bản thân phải kiềm chế, không thể trắng trợn ngẩng đầu quan sát đế hậu ngồi trên cao.

Nhưng hắn thật sự không chịu được.

Hơn nữa từ lúc đến Triệu Thanh Uyển chưa từng nhìn hắn, điều này hắn khiến vừa sốt ruột vừa mất mát.

Vậy nên thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ mong được một lần nhìn lại, để hắn từ ánh mắt đó đọc được những điều mình muốn biết.

Nhưng rõ ràng Triệu Thanh Uyển đang tránh mặt hắn.

Hắn thật sự không cam lòng.

Yến Tử Huân vốn không giỏi uống rượu nhưng sau vài giây do dự, hắn lại quả quyết cầm ly rượu trước mặt lên, đứng dậy nói với Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển: "Hoàng thượng... Hoàng hậu nương nương, vi thần Yến Tử Huân kính hai người một ly!"

"Yến khanh khách sáo. Có điều Yến khanh, trước khi kính rượu xưa nay đều phải nói vài câu kính rượu. Không biết Yến khanh kính trẫm và hoàng hậu ly rượu này là vì điều gì? Yến khanh là trạng nguyên lang, chắc chắn sẽ nói được những lời kính rượu khiến người ta bất ngờ đúng không?"

Thấy Yến Tử Huân chủ động kính rượu mình và Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát khá bất ngờ.

Có điều thấy hai mắt Yến Tử Huân đã ửng đỏ, hắn liền biết nam nhân này không hề thật lòng kính rượu.

Đối phương chỉ đang biểu đạt sự khổ sở và không cam lòng của mình mà thôi.

Vậy nên Tiêu Sát cũng thong dong đối phó, trút ra tâm trạng không vui của mình, cố tình làm khó Yến Tử Huân.

Triệu Thanh Uyển vẫn thấp thỏm cúi đầu, không biết bản thân nên đối mặt với cảnh giương cung bạt kiếm của hai người này thế nào.

Tiêu Sát biết nàng đang xấu hổ nên lặng lẽ nắm lấy tay nàng, cho nàng an ủi.

Vì vũ khúc còn đang tiếp tục, Tiêu Sát cũng bảo bọn họ cứ thoải mái, thám hoa lang Tống Nguyên Bồi tính cách hướng ngoại ngồi cạnh Yến Tử Huân lập tức phụ họa theo Tiêu Sát: "Đúng đấy Yến huynh, trạng nguyên lang như huynh kính rượu hoàng thượng và hoàng hậu nương nương sao có thể không nói vài câu kính rượu chứ? Bọn ta đều muốn nghe xem trạng nguyên lang kính rượu có khác người không, có đúng không mọi người?"

"Đúng đấy Yến huynh, mau nói vài câu kính rượu đi, hoàng thượng và mọi người đều muốn nghe đấy."

"Đúng đó Yến huynh, trạng nguyên lang như huynh kính rượu chắc chắn hay hơn bọn ta, bọn ta đều đang chăm chú nghe đây."

Hai tiến sĩ ngồi đối diện họ của hùa theo.

Thấy Yến Tử Huân tự vác đá nện chân mình, Tiêu Sát nhếch môi, kiên nhẫn chờ đối phương lên tiếng, xem đối phương có thể nói gì kính hắn và Triệu Thanh Uyển.

Cung tường vãn tâm - Đông Tà Tiểu TiểuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ