Chương 17: A Dao, là do tớ già rồi sao?

143 10 0
                                    

Tôi ngơ ngác sống ở nhà Giang Lăng mấy ngày.

Nhiều hôm Giang Lăng nửa đêm mới về, có khi mấy ngày không về nhà.

Tôi bị suy nhược thần kinh, nửa đêm nghe tiếng cậu ấy trở về, chỉ thấy nằm trên ghế sa lông nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cơ thể Giang Lăng không thể gánh vác khối lượng công việc nặng nhọc kia nữa.

Nhiều năm rồi tôi không làm việc quá sức như thế.

Sau khi "Kiếm Vô Nhai" hot, tôi gần như bị kiểm soát. Lịch trình cơ bản được công khai, mỗi khi đi đâu đều có bốn, năm vệ sĩ vây quanh. Khi mệt mỏi nhất cũng chỉ có thể tranh thủ ngủ một chút khi trang điểm.

Dần dần tích tụ thành không ít bệnh.

Mọi người đều nói có rất nhiều ngôi sao lưu lượng, nhưng đỉnh lưu chính là một trên vạn người.

Tôi vì cái thân phận độc nhất vô nhị trong giới mà trở nên tự mãn, sau đó cảm thấy không còn thú vị nữa, ai sẽ là người khen ngợi, ủng hộ tôi?

Một người để khoe khoang cũng không có.

Vì thế những năm này tôi hối hận rất nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ hối hận bản thân biến mất khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp.

"Ngủ một lát đi."

Giang Lăng quay đầu lại, trong mắt đều là tơ máu, "Đánh thức cậu à?"

Tôi lắc đầu, "Tớ vừa tỉnh. Ngày mai vẫn phải đi làm sao?"

Giang Lăng thở dài gật đầu, "Ngày mai phải bay ra nước ngoài, hai ngày trước giận dỗi ở nhà với cậu nên công việc dồn ứ rất nhiều. Chu Lận giống như phát điên xếp lịch trình cho tớ."

Tôi cau mày, "Cậu không từ chối được sao?"

Giang Lăng tự giễu cười, "Cậu bảo tớ từ chối kim chủ sao? Cậu biết rõ Chu Lận, bình thường tớ nói chuyện khó nghe không cho anh ta mặt mũi, anh ta đều coi là tình nhân nhỏ làm nũng. Nếu tớ chống đối lịch trình anh ta sắp xếp, anh ta có thể cho tớ mất việc luôn."

Tôi vì tiền nên gia nhập giới giải trí, Giang Lăng lại chân thật vì lý tưởng thiếu niên.

Giang Lăng là ngôi sao hiếm hoi đạt được lưu lượng và danh tiếng cùng lúc, ngoài dựa vào chính mình còn có sự che chở của Chu Lận, Giang Lăng mới không bị cái vòng này tiêm nhiễm đầu độc.

Nhưng Chu Lận người này liệu có phải là thùng thuốc độc thứ hai hay không?

"Cậu đừng quản chuyện của tớ A Dao, đi ngủ đi."

Giang Lăng trước giờ đều gọi tên thật của tôi, từ sau khi tôi tự sát và ly hôn, cậu ấy mới gọi tôi là A Dao.

Nhìn cậu ấy như vậy, tôi biết không phải đơn thuần do công tác quá sức.

Tôi vỗ vai cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu, "Tớ cũng không ngủ được, ngồi với cậu một lát."

Giang Lăng xoa thái dương, "Vai An Đường rốt cuộc cậu có lấy được không?"

Tôi dựa vào ghế sa lông, tinh thần cũng hơi uể ỏa, "Có thể."

"Tớ có mấy trợ lý, sau này nhận được thì để họ tiến tổ với cậu."

Ly hôn năm thứ nămNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ