Chương 24: Chẳng ghen ra, ta còn cợt vậy

132 15 2
                                    

Cậu tư Khanh không biết từ đâu đến và đến từ lúc nào, rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu, điều duy nhất mà Thường biết là lúc này hắn đang giận lắm.

Thanh Mai chớp mắt nhìn cái gã sang trọng đẹp mã trước mặt mình, ba chữ "cậu tư Khanh" cô từng nghe nhiều rồi, nhưng vì từ xưa giờ cô luôn coi thường đám nhà giàu ỷ thế không coi ai ra gì, thành ra chẳng để tâm mấy, cũng không có ý định tò mò xem con cháu của cái nhà đó tròn méo ra làm sao.

"Giờ nào rồi còn đứng đây nhiều chuyện? Nhà hết việc rồi à?"

Dương Khanh nhìn chằm chằm gương mặt lấm lét của Thường, nhớ đến hình ảnh trai gái níu kéo nhau giữa đường giữa xá lúc nãy, trong lòng càng bực bội.

Thường cảm thấy bị cậu tư Khanh bắt được còn đáng sợ hơn là bị hai Sẹo đánh, lòng như lửa đốt, nói năng lộn xộn trả lời hắn:

"Dạ, không phải, con ra chợ, mợ ba... Cái này tình cờ, con... con về ngay..."

"Nói chuyện cái kiểu gì vậy?"

"Dạ..."

Thanh Mai nãy giờ đứng đó bị coi như không khí. Dương Khanh chỉ đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi chửi thẳng mặt cô rồi sau đó không thèm đoái hoài gì tới nữa. Cô nhíu mày nhìn thái độ trịch thượng của Dương Khanh, lớn gan mà chen vào:

"Anh mới ăn nói cái kiểu gì đó. Hai tụi tui cũng chỉ mới nói được hai ba câu, có ảnh hưởng gì đâu mà anh khó chịu với ảnh. Bình thường người ta siêng năng không biết có khen được câu nào chưa? Hở ra một chút là chửi là đánh, bộ tưởng có tiền là hay lắm hả?"

"Em đừng nói nữa." - Thường hoảng hốt vội ngăn cô lại, rối rít giải thích với Dương Khanh - "Em Mai còn nhỏ, cậu tư đừng nghe em ấy nói... Em mau về đi, sau này cũng đừng tìm anh nữa."

"Em..." - Mắt Thanh Mai lại hoe đỏ.

Dương Khanh nhìn hai kẻ lại tiếp tục anh anh em em cò cưa qua lại, không mặn không nhạt buông một câu rồi quay người rời đi:

"Mày thích thì đứng nói cho đã đi."

Thấy cậu tư Khanh đột nhiên bỏ đi, Thường càng không muốn dây dưa thêm với Thanh Mai. Cậu bực dọc sẵng giọng:

"Cô Mai, cô là gái sắp có chồng, tui cũng đã nói hết lòng mình rồi. Cảm ơn tình cảm của cô, tui không cách nào đáp lại được, chỉ có thể mong cô sau này hạnh phúc. Thôi tui phải về."

"Anh Thường!"

Thanh Mai lúng túng gọi với theo, nhưng Thường lại không thèm ngoảnh lại lấy một lần, cứ thế để tiếng gọi của cô theo gió cuốn đi mất, cũng làm giọt nước mắt vừa rơi xuống trên gò má thiếu nữ ráo hoảnh chẳng còn gì.

Thường không đuổi theo kịp Dương Khanh. Cậu vừa ra khỏi chợ đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa, sốt ruột vội chạy về nhà, nhưng đi hết một vòng mới biết cậu tư Khanh còn chưa có về tới.

Thường tiu nghỉu xách giỏ thức ăn đến nhà bếp thì đụng mặt thằng Chất. Nó huých mạnh cậu một cái cười hề hề hỏi:

"Làm gì mà như người mất hồn vậy?"

Thường chán nản đáp:

"Tao lại chọc giận cậu tư rồi."

[BL] - Có thương cậu không?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ