Chương 10 Gánh hát có quỷ 2

7 0 0
                                    

Hôm nay, cậu con trai út của Lâm gia tổ chức lễ trưởng thành, người đi qua lại trên đường ngang qua đều có thể nhận lấy tiền cầu phúc, những đồng tiền được một sợ dây đỏ xâu thành chuỗi lại này nghe nói đã được đưa đến đạo quán vài ngày trước để được niệm kinh đọc chú rất là cát lợi.

Trong biệt viện Lâm gia, vài người có quen biết với Lâm Mạc đứng tụ tập dưới tán cây.

Vương Khai Thiên trên tay cầm một chiếc lá đưa mắt nhìn về người đang ngồi trên ghế đẩu mở hộp quà hỏi.

"Đây là quà của ông chủ Quý à?".

Quý Thế Lăng cũng được mời đến, vừa xuất hiện đã ấn vào lòng cậu một hộp quà nói là lễ vật chúc mừng, sau đó được ba mình mời vào phòng trong trò chuyện.

"Đúng vậy". Lâm Mạc gật đầu, động tác mở quà vẫn không ngừng lại "Không biết là cái gì nhỉ".

Hộp quà khá nặng. Chờ cậu mở ra rồi, Vương Khai Thiên và Lâm Cù đều ồ lên sửng sốt.

"Khối ngọc thật lớn!".

Vương Khai Thiên lập tức lao tới, giơ ngón tay chạm nhẹ vào khối ngọc màu xanh biếc, cảm xúc mát lạnh liền truyền đến ngón tay.

Lâm Mạc cũng ngạc nhiên, nâng hộp quà lên nói: "Thứ này… Quý Thế Lăng tặng quà xa xỉ quá!"

Khối ngọc xanh biếc, nước ngọc trong suốt, bề mặt nhẵn bóng không chút tì vết, dưới thời tiết nóng bức chỉ cần chạm vào nó liền cảm thấy thoải mái sảng khoái. Khối ngọc này khẳng định không phải được mua trên thị trường, chưa nói đến độ tinh khiết của nó, chỉ riêng trọng lượng này đã đủ nói lên sự quý giá rồi. Không biết phải tốn kém bao nhiêu tiền đây, mà không, có lẽ bao nhiêu tiền cũng không mua nổi…

Lâm Mạc: Anh ta cứ như vậy mà đưa cái này cho mình…

Nghĩ đến bộ dạng tùy tiện vừa rồi của Quý Thế Lăng, bản thân có chút khiếp sợ… Nhỡ lúc đó mình không ôm chặt hộp quà mà để nó rơi xuống đất thì…

Bán thân cũng chẳng đủ gán nợ!

Nghĩ đến đây, Lâm Mạc cẩn thận bỏ khối ngọc vào hộp.

"Món quà này quá quý giá, em không thể nhận được, chỉ là lễ trưởng thành thôi mà, tặng quà đơn giản chút là được".

"Đúng là món đồ này quá xa xỉ".

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía cậu.

"Hai người nhìn em như vậy làm gì?" Lâm Mạc sờ lỗ tai, cảm thấy lông tơ sau gáy mình dựng ngược hết lên.

Lâm Cù híp mắt: "Mạc bảo, em khai thật đi! Từ khi nào mà hai người trở nên thân thiết như vậy?".

Lâm Mạc lắc đầu: "Không thân, chẳng quen tý nào cả".

"Không thân? Vậy tại sao mà anh ta lại tặng cho em thứ này?".

Vẻ mặt Vương Khai Thiên và Lâm Cù không tin, chỉ vào khối ngọc nặng trịch trên bàn.

Lâm Mạc cũng nghi hoặc sờ cằm, chẳng lẽ lần trước mình sờ trộm cúc áo của anh ta đã bị phát hiện?.

(Edit) Dân quốc bắt quỷ ký - Cung Thanh HãnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ