Chương 7: Nhậm Triều Lan 04

54 9 2
                                    

La Trùng cầm đèn pin, lại quan sát kỹ mộ thất thêm một lần nữa, cuối cùng phát hiện ra sự khác biệt so với những mộ thất trước. Ở góc tường của mộ thất này, có rất nhiều con cáo được vẽ bằng thuốc nhuộm màu nâu nhạt, thứ mà các mộ thất trước không có.

"Ha! Đây đúng là khác với những cái trước..." La Trùng đang vui mừng, bỗng quay đầu lại nhìn thấy năm con cáo trong lối đi bên cạnh.

Đó không phải là bích họa, mà là những con cáo thực sự. Nhưng khác với cáo thông thường, bộ lông của chúng xám xịt, đôi mắt u ám kỳ quái. Chúng lặng lẽ di chuyển về phía mộ thất nơi bọn họ đang đứng, như những linh hồn lẩn khuất từ cõi âm. Nhìn thấy cảnh đó, La Trùng lạnh cả người, đang định lên tiếng cảnh báo thì nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của đám đàn em.

"Cáo! Nhiều cáo quá!"

La Trùng quay lại nhìn, phát hiện không chỉ lối đi bên cạnh có cáo, mà ba lối đi còn lại cũng xuất hiện năm ba nhóm cáo. Chúng từ từ tiến vào mộ thất, vây quanh bọn họ trong mộ thất này!

"Lão... Lão tổ tông..." Dương Nhất Lạc run giọng, tiến lại gần Dương Kỷ Thanh.

"Đứng yên trong ô này đừng động." Trên mặt đất mộ thất được lát bằng các tấm đá hình vuông, khe hở giữa các tấm đá vẽ thành các ô vuông, Dương Kỷ Thanh dùng chân chỉ vào một ô vuông và nói.

Dương Nhất Lạc không kịp nghĩ nhiều, vội chạy đến đứng trong ô vuông mà Dương Kỷ Thanh đã chỉ. Vừa đứng yên, cậu đã thấy những con cáo trong lối đi, từng đàn từng đàn, đã đến cửa lối đi. Chúng như một đội quân được huấn luyện kỹ càng, ở mỗi cửa lối đi đều để lại hai con cáo canh giữ, những con cáo còn lại thì nhanh chóng lao vào mộ thất, hung hăng đuổi cắn người trong mộ thất.

Những người trong mộ thất hoảng loạn chạy trốn, cáo gầm gừ đuổi theo. Chỉ trong chốc lát, mộ thất trở nên hỗn loạn.

Khoảng một khắc sau, mộ thất yên tĩnh trở lại. Đàn cáo từ lối đi rút lui, còn những kẻ trộm mộ trong mộ thất đều như mộng du, đi lại trong mộ thất. Có người đi tới đi lui, có người quay vòng tại chỗ, lại có người đập đầu vào tường đá, cảnh tượng vô cùng kỳ quái.

"Lão tổ tông, bọn họ bị làm sao vậy?" Dương Nhất Lạc mặt mày kinh hãi hỏi.

"Những con cáo đó đều là xác chết, bị điều khiển bởi thuật điều khiển xác chết. Bọn họ bị cáo cắn trúng, nhiễm phải độc xác, rơi vào ảo cảnh." Dương Kỷ Thanh dùng kềm cắt dây trói trên cổ tay, xoa xoa cổ tay bị hằn đỏ, sau đó giúp Dương Nhất Lạc cắt dây trói.

"Sao những con cáo đó không tấn công chúng ta?"

"Vì chúng ta đứng trong ô trừ tà của mộ thất này."

Dương Kỷ Thanh cắt dây trói cho Dương Nhất Lạc xong, ném kềm cho cậu, rồi quay người đi về phía La Trùng đang quay vòng tại chỗ.

"Bị cáo cắn rồi có chết không?" Dương Nhất Lạc lẽo đẽo theo sau Dương Kỷ Thanh.

"Không chết được, nếu để yên không can thiệp, một thời gian sau cũng sẽ tỉnh lại. Đây chỉ là lời cảnh báo, để kẻ trộm mộ biết khó mà lui. Nếu bọn họ tỉnh lại rồi vẫn tiếp tục tiến vào, sẽ gặp phải chuyện gì thì không biết được." Dương Kỷ Thanh lấy từ túi La Trùng một con dao gọt trái cây.

[ĐM|EDIT] Đoán MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ