Chương 37: Cô nhi viện 03 "Các người quen nhau à?" Nhậm Du ngạc nhiên hỏi.
Dương Kỷ Thanh cũng vừa tắm xong, tóc chỉ sấy khô một nửa, những lọn tóc đen nhánh hơi uốn cong dính vào cổ trắng mịn, như vẽ một bức tranh hỗn độn trên nền tuyết trắng mịn màng.
Dương Kỷ Thanh cũng mặc đồ ngủ, nhưng không cài hết nút như Nhậm Triều Lan. Chiếc cúc trên cùng của hắn không cài, cổ áo lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh rõ ràng.
Nhậm Triều Lan cúi đầu, giấu đi ánh nhìn sâu xa, điều chỉnh nhịp thở rối loạn, rồi cố gắng chuyển sự chú ý của mình sang lọ dầu thuốc trên tay Dương Kỷ Thanh.
"Tôi tự làm được." Nhậm Triều Lan nói, đưa tay ra lấy chai thủy tinh màu nâu từ trên tay Dương Kỷ Thanh.
"Anh bị thương ở thắt lưng, làm sao tự làm được?" Dương Kỷ Thanh lật tay, tránh tay Nhậm Triều Lan: "Hơn nữa bác sĩ đã nói, sau khi bôi dầu thuốc, còn phải xoa bóp để làm tan chỗ sưng. Yên tâm, kỹ thuật xoa bóp của tôi rất tốt, không làm anh đau đâu."
"Sao cậu lại giỏi xoa bóp?" Nhậm Triều Lan hơi chần chừ, nhưng vẫn nghiêng người để Dương Kỷ Thanh vào phòng.
"Vì tôi thường làm người khác bị thương." Dương Kỷ Thanh xách chai dầu thuốc, đi tới giường lớn ở giữa phòng.
"Thường làm người khác bị thương?" Nhậm Triều Lan đóng cửa phòng, theo sau Dương Kỷ Thanh.
"Anh quên rồi à, năm xưa tôi là người phụ trách của Thưởng Phạt Đường ở Dương gia, chuyên trách việc trừng phạt những người phạm lỗi trong gia tộc." Dương Kỷ Thanh đứng cạnh giường, đặt chai dầu thuốc lên bàn đầu giường: "Nhưng dù sao cũng là người trong gia tộc, đôi khi đánh xong tôi cũng không vui, nên lại đi giúp bọn họ bôi thuốc. Mười năm như vậy, không muốn thành thạo trong việc chữa trị thương tích cũng khó."
Nhậm Triều Lan tưởng tượng cảnh Dương Kỷ Thanh đánh đòn xong rồi lại đau lòng đi bôi thuốc cho người bị đánh, không khỏi bật cười.
"Anh cười gì vậy?" Dương Kỷ Thanh ném chiếc gối ở đầu giường vào giữa giường, rồi một tay chống giường, vỗ vỗ chiếc gối phồng lên, nói với Nhậm Triều Lan, "Lại đây, cởi áo rồi lên giường nằm sấp xuống."
Trong phòng mở điều hòa, không cảm thấy lạnh, nên dù không mặc áo cũng không sợ bị lạnh.
Nhậm Triều Lan chần chừ một chút rồi bắt đầu cởi cúc áo.
Những chiếc cúc áo cài ngay ngắn được ngón tay dài thon thả cởi ra từng cái, lộ ra thân hình săn chắc bên dưới.
Tối hôm qua rơi vào bẫy lợn rừng, ngồi trên bụng của Nhậm Triều Lan, Dương Kỷ Thanh đã cảm nhận được thân hình của hắn. Bây giờ, khi Nhậm Triều Lan cởi áo trước mặt anh, để lộ phần trên cơ thể, Dương Kỷ Thanh phát hiện thân hình của Nhậm Triều Lan còn đẹp hơn anh tưởng, đẹp đến mức anh có chút ghen tỵ.
Vai rộng, eo thon, khung xương tỉ lệ hoàn hảo, cơ bắp cân đối, đầy vẻ đẹp nam tính và quyến rũ.
Ánh mắt của Nhậm Triều Lan khẽ rung động, anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Dương Kỷ Thanh đang lướt trên cơ thể mình. Dù đó chỉ là ánh mắt chiêm ngưỡng, nhưng vẫn khiến anh có chút căng thẳng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM|EDIT] Đoán Mệnh
Non-FictionTác giả: Mộc Sanh Editor: Onirique Số chương: 122 chương Tổ tiên của Dương gia, Dương Kỷ Thanh, sau một giấc ngủ dài tỉnh dậy thì phát hiện hậu duệ Dương gia gần như đã chết sạch, chỉ còn lại Dương Nhất Lạc - một người được hậu duệ Dương gia nhận nu...