Chương 5: Nhậm Triều Lan 02

63 7 4
                                    

Con đường núi hẹp chỉ đủ cho hai người đi song song. Bọn trộm mộ từ dưới núi đi lên, dàn hàng ngang trên con đường núi. Khi người dẫn đầu có râu quai nón ra lệnh, bọn chúng liền ùa vào rừng, như một tấm lưới đánh cá được tung ra, từ vị trí phía dưới chéo lên bao vây Dương Kỷ Thanh và Dương Nhất Lạc.

Dương Kỷ Thanh liếc qua bọn trộm mộ đang ào ạt xông tới, đá một cái vào chân Dương Nhất Lạc vẫn còn cầm chai bia đứng đờ ra, "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chạy mau!"

Dương Nhất Lạc bị cú đá của Dương Kỷ Thanh làm cho tỉnh lại, vội vàng xoay người chạy như điên.

"Cậu cầm chai bia làm gì?" Dương Kỷ Thanh chạy sát sau lưng Dương Nhất Lạc, nhìn chai bia xanh trong tay cậu ta hỏi.

"Tôi quên bỏ xuống!"

"..."

"Giờ phải làm sao? Ném chai bia này đi có được không? Nhưng đây là bom tự chế, ném đi có nổ không nhỉ?"

"... Không biết ném đi có nổ không nữa, tôi chưa từng dùng mà. Cậu cứ tiếp tục cầm đi."

Trong rừng không có đường mòn, đất trên sườn đồi trộn lẫn với đá, chẳng có chỗ nào bằng phẳng. Cỏ dại trong rừng mọc rất tươi tốt, nhiều chỗ còn không nhìn rõ chỗ đặt chân. Cả hai bên đều chạy loạng choạng không nhanh, một lúc sau bọn trộm mộ không đuổi kịp bọn họ, mà bọn họ cũng không thoát khỏi bọn trộm.

Tuy nhiên, cuộc rượt đuổi này không kéo dài lâu, tình hình đã thay đổi.

Vấn đề chủ yếu nằm ở Dương Nhất Lạc.

Lúc đầu, cậu dựa vào thân hình gầy gò linh hoạt, chạy khá nhanh, nhưng thể lực lại không đủ. Bọn trộm mộ đuổi từ phía dưới chéo lên, bọn họ chỉ có thể chạy lên phía trên, mà chạy lên dốc rất hao tốn thể lực. Chạy lâu, Dương Nhất Lạc đuối sức không chạy nổi nữa.

Dương Kỷ Thanh không thể bỏ mặc Dương Nhất Lạc, đành vừa kéo vừa đẩy cậu lên, do đó cả hai đều chậm lại. Nhưng bọn trộm mộ phía sau, phần lớn đều cao to khỏe mạnh, không thiếu thể lực, khi hai người chạy chậm lại, bọn chúng lập tức đuổi kịp.

"Lão tổ tông, tôi không chạy nổi nữa, anh chạy trước đi..."

"Cũng phải để tôi có cơ hội chạy trước đã!"

Trong khi nói, đã có hai tên trộm mộ đuổi kịp.

"Chạy!" Dương Kỷ Thanh đẩy Dương Nhất Lạc một cái, quay lại đá lật một tên trộm mộ đang định bắt mình, rồi bước ngang qua, đấm vào hốc mắt một tên khác.

"Cẩn thận! Thằng nhóc tóc dài này biết đánh đấm!" Tên trộm mộ bị ngã vào bụi cỏ hét lên cảnh báo đồng bọn phía sau.

Dương Kỷ Thanh vừa ra tay, lập tức chặn được bọn trộm mộ đang đuổi tới. Nhưng dù sao anh cũng chỉ có một mình, không có khả năng đối phó với mười người cùng lúc, anh có thể cản được một số tên, nhưng không thể cản tất cả.

Những tên trộm mộ phía sau, thấy đồng bọn phía trước lần lượt bị đánh ngã, liền chọn cách vòng qua Dương Kỷ Thanh để đuổi theo Dương Nhất Lạc.

[ĐM|EDIT] Đoán MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ