"Thanh niên, cậu dũng cảm lắm! Tiểu tằng tôn như tôi cũng không dám trước mặt Nhậm Triều Lan mà đòi lão tổ tông của mình ôm, vậy mà cậu lại nhiệt tình và phóng khoáng như thế, còn thêm cả tiếng Anh nữa. Dương Nhất Lạc nghĩ thầm, ánh mắt chuyển từ Tần Triển Phong đang giơ tay ra với Dương Kỷ Thanh sang phía Nhậm Triều Lan.
Mặt Nhậm Triều Lan vẫn lạnh lùng, không thể hiện cảm xúc, nhưng ánh mắt nhìn Tần Triển Phong rõ ràng mang theo sự lạnh lùng. Nhưng mà ánh mắt của Nhậm Triều Lan không dừng lại trên người Tần Triển Phong quá lâu, vì Dương Kỷ Thanh đã từ chối không cho Tần nhị thiếu gia một cái ôm. Dù vậy, Dương Nhất Lạc vẫn thật lòng cảm thấy lo lắng thay cho Tần nhị thiếu gia.
Dương Nhất Lạc luôn cho rằng Nhậm Triều Lan nguy hiểm hơn Dương Kỷ Thanh nhiều.
Nhậm Triều Lan có khí chất thanh lịch trang nghiêm, nhưng hắn vẫn không che giấu được sự lạnh lùng từ sâu trong xương tủy. Nếu hắn muốn giết người, thì ngay cả lúc hành động, mắt cũng không thèm chớp. Hắn giống như một bông tuyết mới, nhìn thì trong sáng trắng muốt, nhưng thực chất lại lạnh lùng vô tình. Chỉ khi ở trước mặt Dương Kỷ Thanh, cảm xúc của hắn mới trở nên sống động, giống như một người sống thực sự.
Tần Giang Viễn nhìn con trai nhỏ của mình, thấy cậu ta giơ tay ra nói một tràng với Dương Kỷ Thanh, cuối cùng cảm thấy trái tim treo ngược của mình đã hạ xuống. Tình hình trước mắt còn chưa rõ ràng, người cũng không quen biết, nhưng vẫn nói năng ồn ào làm ông ta đau đầu, cho thấy cậu ta thực sự đã trở lại bình thường.
"Tiếp theo là chuyện chiếc nhẫn cưới này—" Dương Kỷ Thanh đưa tay mở bùa phong ấn, lộ ra chiếc nhẫn cưới bên trong đưa cho Tần Triển Phong xem, "Tần nhị thiếu gia, cậu còn nhớ đã nhặt chiếc nhẫn này ở đâu không?"
Tần Triển Phong đã không còn vấn đề gì, nhưng nếu không xử lý chủ nhân của chiếc nhẫn cưới này, sẽ còn những người khác bị tìm làm thế thân, vì vậy tiếp theo phải tìm ra chủ nhân của chiếc nhẫn.
"À! Chiếc nhẫn này..." Tần Triển Phong nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong tay Dương Kỷ Thanh, thần trí lơ mơ một lúc rồi mới mở miệng, "Ngày đó sau khi quét mộ xong, từ nghĩa trang đi xuống, tôi đi dạo quanh khu rừng gần đó. Chiếc nhẫn này tôi nhặt được ở hồ chứa trong khu rừng đó, lúc đó tôi giữ lại, định khi về sẽ mang đến đồn cảnh sát... Lạ thật? Sao tôi lại không đưa chiếc nhẫn này đến đồn cảnh sát?"
"Khu rừng dưới nghĩa trang, có nhiều hồ chứa nước lắm." Tần Giang Viễn cau mày nói, "Tiểu Phong, con còn nhớ cụ thể là hồ chứa nào không?"
"Con không nhớ nổi..." Tần Triển Phong lắc đầu.
"Không nhớ cũng không sao, vấn đề này cũng không lớn." Dương Kỷ Thanh nói rồi thu lại chiếc nhẫn—đến khu rừng đó, anh sẽ gieo một quẻ, tự nhiên sẽ biết được chiếc nhẫn được nhặt ở hồ chứa nào.
Sau khi Dương Kỷ Thanh hỏi xong, Tần phu nhân lập tức đẩy xe lăn của Tần Triển Phong rời khỏi phòng khách. Mặc dù tinh thần của Tần Triển Phong nhìn có vẻ khá, nhưng dù sao cũng đã gần ba ngày không ăn, quả thực là đói không chịu nổi.
Tần Giang Viễn sắp xếp xe xong, cùng Tần Kiến Tùng dẫn tất cả các đại sư có mặt, bao gồm cả người đàn ông họ Trình, đến hồ chứa nơi Tần Triển Phong nhặt được chiếc nhẫn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM|EDIT] Đoán Mệnh
SachbücherTác giả: Mộc Sanh Editor: Onirique Số chương: 122 chương Tổ tiên của Dương gia, Dương Kỷ Thanh, sau một giấc ngủ dài tỉnh dậy thì phát hiện hậu duệ Dương gia gần như đã chết sạch, chỉ còn lại Dương Nhất Lạc - một người được hậu duệ Dương gia nhận nu...