“Cậu có được một chiếc nhẫn”
…
Vì người nào đó hơi tà dăm nên chủ đề giả gái đành phải gác lại, bỏ qua không nhắc tới nữa.
Thế còn… Lễ cưới.
Tông Cửu đứng đó lẩm nhẩm hai chữ này, rất khó để miêu tả tâm trạng hiện tại của cậu.
Nếu phải nói thì có lẽ là hơi bất ngờ. Bọn họ đều biết lễ cưới quá nghi thức, quá tượng trưng.
Cả Ác ma và Ảo thuật gia đều không cần kiểu nghi thức này để gắn kết quan hệ giữa hai người. Tuy Ác ma thường nói mấy câu sến lụa, nhưng hắn hoàn toàn không phải kẻ quan trọng hình thức. Còn Tông Cửu, bảo cậu nói một câu ngọt ngào chắc còn khó hơn lên trời, thay vào đó thì cậu muốn chứng minh bằng hành động hơn.
Chẳng hạn như… Đưa tất cả mọi người đi, mình ở lại, đó là thái độ của Ảo thuật gia. Nhưng thỉnh thoảng có vài hình thức, Tông Cửu sẽ không ghét bỏ.
Vì vậy, dù cậu đang cười khịa nhưng trước mắt bao người, Ảo thuật gia vẫn bước lên vị trí cao nhất nhận lấy bó hồng từ tay Ác ma.
Trên cánh hoa còn vương giọt sương lấp lánh, phản chiếu màu sắc tươi sáng, mỗi đóa hoa đều giống với bông hồng mà Ác ma tặng cậu lúc trước, nhìn qua là biết đã được lựa chọn cẩn thận.
Trong khi họ tương tác với nhau, cuối cùng các thực tập sinh trong hội trường cũng nhận ra tình hình hiện tại. Ngay cả Từ Túc vừa bước vào lâu đài cũng hoảng sợ đến mức đánh rơi cuốn The Black Pullet trên tay xuống đất, vẻ mặt kinh hãi.
Ảo thuật gia chủ động á? Gì vậy? Hóa ra không phải big boss đơn phương à?
Trong số những người này, bảy vị cấp S là sốc nhất. Ngay cả Messiah và những con rối bị điều khiển lúc trước đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng này, cả đám vẫn bàng hoàng hoảng loạn.
Đôi kẻ thù bắn đại bác cũng không tới này lại yêu nhau thật ư? Còn là tình cảm đến từ hai phía?
Ủa khoan, hóa ra mình bị kéo vô đây là để tham gia đám cưới của Ác ma với Ảo thuật gia, lùm má nó!
Ánh mắt hoảng sợ xen lẫn rối bời của mọi người đều trở nên chết lặng, tiếc rằng họ đã bị cấm nói.
Tông Cửu quay lưng về phía những người phía sau nên tạm thời không thấy cảnh tượng này, Ác ma thì không cần bất cứ ai phát biểu ý kiến.
Nhưng có lẽ các khán giả ở đây không thể ngờ rằng, đây vẫn chưa phải chuyện điên rồ nhất mà họ từng trải qua.
Ngay khi họ bị ép phải há miệng hốc cơm chó, bỗng một giọng nói thản nhiên vang lên trong bóng tối.
“Chơi nhạc đi.”
Tích tắc, Gã bán mũ điên cầm kèn bắt đầu màn trình diễn của mình, trong đó còn kèm theo tiếng vỗ tay của Mèo Cheshire, nhịp trống do Chú hề gõ mũi giày lên mặt đất, và đoạn hợp xướng du dương của Ngài thỏ và vài con quái vật không biết tên, cảnh tượng lại mất kiểm soát lần nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vô Hạn Lưu - Đam Mỹ] (Phần 2) Thực Tập Sinh Vô Hạn
أدب الهواةTác giả: Vọng Nha Số chương: 259