Chương 2: Sự diễm lệ cuối cùng

37 4 0
                                    

Sống thành dạng này, chết đi thật ra là giải thoát.

--------------------

Thời khắc ký thỏa thuận ly hôn, khuôn mặt Becky cuối cùng cũng lộ ra sự nhẹ nhõm đã lâu không thấy.

Nàng mới hoàn thành giải phẫu cắt bỏ, toàn thân trên dưới chỉ còn tay là miễn cưỡng có thể cử động, tên ký xuống lại là từng nét từng nét đoan đoan chính chính, chỉ riêng nét cuối cùng kia tay run lên một cái, để lại một nét xiêu vẹo.

"Cảm ơn." Becky cầm giấy bút đưa thỏa thuận ly hôn cho Freen, ngón tay khô khốc so với bản thỏa thuận còn tái nhợt hơn vài phần, chân khẳng khiu như chân gà, một chút cũng không giống chân người.

Nàng dùng tuyệt thực cùng phản đối trị liệu phản kháng Freen, phương pháp này nàng không quá ôm hy vọng, cũng may bảy năm quan hệ hôn thú, Freen đối với Becky còn có nhân tính, không đuổi tận gϊếŧ cùng.

Freen cầm hai bản thỏa thuận ly hôn, một bản đặt đầu giường Becky, bản khác đưa cho luật sư đứng phía sau. Cô không lập tức rời đi, đứng trên cao cạnh giường bệnh nhìn xuống Becky, trợ lý thức thời, lập tức lấy một cái ghế lại để Chankimha tổng ngồi xuống.

"Tôi mệt." Becky không muốn nhìn cái mặt thối như khối băng kia của Freen, quay mặt đối diện vách tường khác, hai tay nhấc chăn định kéo lên che đầu, nhưng cơ thể thật quá yếu, chăn không chút dịch chuyển.

Chăn đột nhiên bị lực đạo kéo lên, thoải mái đáp trên nửa gương mặt Becky, chỉ lộ ra đôi mắt đang nhắm hờ ở bên ngoài.

"Ngủ đi." Freen đè xuống góc chăn bị Becky vén lên, nhẹ giọng nói: "Tôi ở đây với cô."

Freen kiệm lời, hiếm khi nói ra được câu chữ âu yếm như vậy, nếu là lúc trước, Becky nghe mấy chữ này có thể cảm động đến rơi lệ, hiện giờ nội tâm chỉ cảm thấy buồn cười. Nàng không muốn cãi cọ với Freen, cũng không còn tinh lực đi giày vò Freen, không chút lưu luyến mà nhắm mắt, chỉ chốc lát sau liền thật sự đã ngủ.

Hô hấp Becky yếu đến không thể nghe ra, mặt tái nhợt xanh ngắt, môi khô nứt nẻ, nếu không phải máy móc bên cạnh có quy luật phát ra động tĩnh, nhìn so với người chết không có gì khác nhau.

Freen nhớ mang máng nhiều năm về trước, thời điểm lần đầu tiên cô thấy Becky, nàng là sinh viên mới tốt nghiệp không lâu, nụ cười rạng rỡ, hai mắt tinh sáng, tóc đen búi cao sau đầu, toàn thân sức sống tươi trẻ như sắp tràn ra. Không biết khi nào thì bắt đầu, sinh mệnh Becky ở nơi Freen không nhìn thấy một chút một chút bị rút cạn, chờ thời điểm Freen nhận ra đã không còn thuốc nào chữa được.

"Chankimha tổng, buổi chiều còn phải tham gia họp báo bộ điện ảnh đầu tiên của Nichita tiểu ..." Trợ lý khom lưng, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Freen.

Freen gật đầu tỏ vẻ đã biết, ngồi bên mép giường Becky thêm vài phút, rồi mang theo trợ lý cùng luật sư rời đi. Freen đi rồi, Becky mới mở mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hộ sĩ đổi thuốc rút ống tới rất nhiều lần, mỗi lần tới nàng vẫn là bộ dáng biểu tình cứng đờ này, nhìn không hiểu nàng đang nghĩ gì.

[FREENBECK] Chiến lược ly hôn của ảnh hậu hết thời (COVER)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ