Chương 272: Dỗ dành

431 43 16
                                    

Tu vi cao thật tốt nha, đổi nhân cách còn đổi luôn dáng vẻ, thuận tiện còn có thể thay quần áo......

Chẳng qua nghĩ cũng đúng, ví dụ như thẩm mỹ của Thẩm Thủy Yên và Mạc Cửu Thiều chính là hai thái cực, một người lộng lẫy loè loẹt, một người trang nhã thanh lịch. Sở Mộ Vân tưởng tượng dáng vẻ Mạc Cửu Thiều mặc quần áo Thẩm Thủy Yên......

Không ổn, muốn cười một trận.

Hắn hắng giọng, nhìn về phía nam tử áo đen trước mặt.

Mạc Cửu Thiều mặc đồ trắng thuần, Yến Trầm mặc đồ tối, màu da y trắng, đôi mắt màu tím xinh đẹp, cộng thêm quần áo tối màu. Sự đối lập rõ ràng khiến cho người ta cảm thấy y lạnh lùng khó với tới, không dễ tiếp cận, hơn nữa môi mỏng của y luôn khẽ nhếch, trong nụ cười mang theo chút lạnh lẽo.

Tất nhiên Sở Mộ Vân không sợ y, hắn chỉ thấy đau lòng.

Bởi vì ngoài Mạc Cửu Thiều, Yến Trầm là người đầu tiên bị đối xử lạnh lùng, quanh năm khổ sở chờ đợi một người, sự cô quạnh tạo thành nỗi bất an trong xương cốt y. Đồng thời vì trong tiềm thức thuộc về Mạc Cửu Thiều, y cảm thấy Sở Mộ Vân rất dịu dàng bao dung. Vậy tại sao lại làm thế với chính mình?

Là y biểu hiện không đủ tốt sao? Là y không đủ cố gắng sao? Vì thế y càng thêm liều mạng tu hành. Mãi đến cuối cùng, Yến Trầm mới biết được không phải do y, y làm nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Bởi vì trong lòng Sở Mộ Vân đã có người khác, không chứa nổi y.

Vì thế sự bất an hóa thành ghen tị, cuối cùng lại trở thành tội lỗi.

Sở Mộ Vân khẽ thở dài.

Yến Trầm biết hắn nhớ lại chuyện trước kia, khóe miệng y khẽ nhếch, châm chọc nói: "Mạc Cửu Thiều phạm sai lầm, nhưng cuối cùng lại là ta chịu."

Các ngươi so đo như vậy, cả đời này cũng đừng hòng tách ra rõ ràng được, nhưng mà hắn không thể nói, dù sao người khởi xướng là hắn...... Ây, thật sự là sầu muốn chết.

Sở Mộ Vân cân nhắc một chút nói: "A Trầm, ngươi đừng nghĩ như vậy. Thật ra ngươi vừa xuất hiện thì ta đã yêu ngươi."

Yến Trầm nhướng mày, hiển nhiên là có chút hưởng thụ.

Sở Mộ Vân lại nói: "Ta không dám đi gặp ngươi, mặc dù vì sợ ngươi dẫm vào vết xe đổ lần nữa, nhưng không hẳn là ta trốn tránh. Ta cũng sợ mình sẽ hãm sâu trong đó."

Kỹ năng dỗ dành của Sở tổng sờ lông vuốt ve, vẫn chưa có ai có thể chống đỡ được.

Sắc mặt Yến Trầm từ từ tốt lên, nhưng đột nhiên sắc mặt y lại trầm xuống.

Sở Mộ Vân thầm kêu một tiếng không ổn. Quả nhiên, Yến Trầm lạnh mặt hỏi: "Ta khi đó chẳng qua chỉ là một đứa bé bảy tám tuổi, ngươi thật 'Yêu' sâu đậm?"

Sở Mộ Vân: "...."

Yến Trầm hừ lạnh một tiếng, xoay người đi sang phòng bên cạnh.

Đi đêm lắm có ngày gặp ma là thật.

Sở tổng rất đau trứng, hắn rõ ràng chỉ có một người yêu, sao lại giống như những tên cặn bã đã có vợ (chồng) rồi lại đi lăng nhăng bên ngoài?

(200 - Hết) Phải cầu hôn với bảy nam nhân, làm sao bây giờ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ