Trong lúc ăn cơm An đã niệm chín chín tám mươi mốt lần là phải thoát khỏi tay Hiếu rồi nên vừa buông đũa xuống An đã co dò chạy lên phòng để lại ba mẹ em ngơ ngác không biết con mình bị gì còn Hiếu thì vẫn cứ thong thả ăn thôi, anh nghĩ thì đằng nào anh chẳng bắt được em.
An khoá cửa phòng từ bên trong, nhất quyết xem Hiếu là địch và phòng đến cùng.
Lúc Hiếu ăn xong thì phụ cô giúp việc dọn dẹp sẵn tiện nói nhỏ một câu: “Lát cô đưa con chìa khóa phòng em An với nha cô.”
Vào phòng An dễ như trở bàn tay, Hiếu cười đắc thắng giơ chìa khoá ra trước mặt lắc lắc, “Có một chiêu xài hoài hở An?”
Ở nhà chung thì mỗi khi An muốn trốn Hiếu cũng đều dùng chiêu này, có điều ở đó thì Khang giữ chìa khoá nên muốn lấy hơi khó khăn một chút vì cái thằng đó toàn theo phe An.
“Ai cho Hiếu vào phòng An?”
“Hiếu thích thì Hiếu vào? Làm sao? Ai cấm được anh?”
“Hừ.” An đang ngồi ôm laptop trên giường, thấy không nói lý được với Hiếu nên đành viện lý do, “An phải suy nghĩ ý tưởng viết nhạc rồi, Hiếu về đi.”
“Đừng có giả nai với anh nữa, em không định nói gì với anh sao?”
An gập laptop lại, em ngẩng đầu lên nhìn Hiếu, ánh mắt em mang theo ý dò xét rất rõ. Hiếu muốn An nói gì nữa? An thấy mình không có gì để nói, em hoàn toàn không cảm nhận được sự chân thành nào từ Hiếu cả, là Hiếu nói yêu em, nhưng Hiếu cứ luôn muốn em phải chủ động về mọi thứ. Một lời dịu dàng em cũng chưa được nghe từ Hiếu nữa. Em cũng biết tủi thân đấy. Sao người khác được yêu thì hạnh phúc mà tới em thì chỉ thấy lo lắng vậy.
“Vậy Hiếu muốn An nói gì?”
Hiếu thở dài, cả cuộc đời này của anh thì không thấy qua cục đá nào cứng bằng cái đầu Thành An, “Những lời hôm qua anh nói với An, An nhớ hết không?”
An cầm laptop đi cất rồi đi qua ghế ngồi, cách xa Hiếu đang chiếm giường của em ra, “Không nhớ, quên hết rồi.”
“An! Anh không giỡn với An.”
An không muốn cãi nhau, nhưng Hiếu làm em rất khó chịu, Hiếu cứ hở ra là lớn giọng, làm theo cái thói người lớn đang quản trẻ nhỏ trong nhà vậy, An không thích, “An cũng không giỡn với anh, An đã nói An không thích anh lớn tiếng với An.”
Hiếu kìm lại cơn giận dù biết An đang cố tình chạm vào công tắc lửa trong anh nhưng anh vẫn phải cố nén nó lại, hít một hơi thật sâu rồi đi qua cạnh An. Hiếu ngồi xổm dưới sàn, anh nhìn An rồi nhẹ giọng hỏi, “Vậy thì An ngoan một chút, đừng chọc anh nữa được không?”
“Em không ngoan thì sao, Hiếu lại muốn nói em không ngoan thì Hiếu sẽ méc ba mẹ cái này cái kia đúng không? Giờ em không sợ nữa, Hiếu cứ méc hết đi, em không ngoan nữa đâu, An ghét Hiếu rồi, An ghét Hiếu nhất trên đời, Hiếu là đồ tồi, đồ khó ưa, cái gì cũng là Hiếu đúng còn An thì sai hết, em cũng không dám nhận tình yêu của Hiếu đâu, nó xa xỉ quá An không cảm nhận được chút nào hết, An không cần đâu.”
BẠN ĐANG ĐỌC
hieugav • cục cưng An An
Humor"sao anh Hiếu hay đứng một mình trong đêm vậy?" "chờ em An về nhà." __ gì cũng giả hết có mình tác giả là thiệt thôi cả nhà ơi ooc rất nhảm rất nhảm rất nhảm