Trước khu triển lãm, tiểu nhân nhi hạnh phúc tay trái lôi kéo Sở Thiên Ngạo, tay phải lôi kéo Mạc Tiểu Hàn, xem cá cảnh nhiệt đới, xem chim cánh cụt, vô cùng cao hứng.
Trong phòng trưng bày mô hình của hội quán Biển, nhân viên chào hàng nhìn Tư Hàn mỉm cười: "Người bạn nhỏ, cùng ba mẹ chụp một pô ảnh có được hay không đây?"
Tư Hàn sửng sốt, vừa định nói cho cô nhân viên biết, đó là giáo viên của cậu chứ không phải mẹ cậu, suy nghĩ một chút, đôi mắt tròn xoe như quả bồ đào lại thoáng qua một tia sáng nghịch ngợm.
Vẫy tay về phía Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn ở phía sau mình: "Cha, mẹ, mau tới đây chụp hình với con!"
Nghe Tư Hàn kêu như vậy, nụ cười nở trên gương mặt Sở Thiên Ngạo không kềm chế được, Mạc Tiểu Hàn nhìn hắn trách cứ, nhìn người đàn ông này, bộ dáng đắc ý giống con mèo nhỏ vừa ăn vụng được cá.
"Tư Hàn ngoan, Cô Mạc không phải mẹ con! Không cần kêu loạn như vậy” Mạc Tiểu Hàn cúi đầu vuốt đầu của Tư Hàn.
Cô nhân viên đứng bên cạnh chờ chụp hình cho họ giật mình hỏi: "Thưa cô, đứa bé này không phải con của cô hả?"
Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng cười cười: "Ừ. Tôi là giáo viên của bé."
Cô nhân viên chắc lưỡi hít hà: "Nhưng cậu bé lại rất giống cô! Mẹ con thật sự chưa chắc đã giống như thế!"
Vậy sao? Bên cạnh vừa lúc có một tủ kính thủy tinh, cũng đúng lúc phản chiếu hình ảnh của ba người. Mạc Tiểu Hàn, Tư Hàn, Sở Thiên Ngạo, cô nhân viên cũng chỉ vào tủ kính.
Mạc Tiểu Hàn lấy làm kinh hãi, trong tủ kính phản chiếu gương mặt của cô và Tư Hàn, ngũ quan đúng thật rất giống!
Nhân viên công tác chỉ vào hình ảnh trong tủ kính, ngạc nhiên nói: "Cô xem cô xem! Lỗ mũi này, giống ba cậu, miệng giống cô, lông mi giống ba, mắt giống cô. . . . . .Cô quan sát kỹ đi, đúng là người một nhà mà!"
Sở Thiên Ngạo rất vui. Khom lưng ôm Tư Hàn lên, một tay kia không tự chủ được ôm eo Mạc Tiểu Hàn.
Mạc Tiểu Hàn chỉ lo nhìn trong kiếng tìm nét giống nhau giữa cô và Tư Hàn, căn bản không để ý mình đã bị Sở Thiên Ngạo ăn đậu hũ.
Nhân viên công tác nhìn thấy bộ dáng một nhà ba người thân mật, vội cầm máy chụp hình lên.
Cha cao lớn anh tuấn, mẹ nhỏ nhắn xinh đẹp, còn cậu con trai hoạt bát xinh đẹp giống như thiên sứ. Thật là gia đình hạnh phúc hoàn mỹ.
Nhân viên công tác nhanh chóng ấn phím chụp, tiếng máy cách cách cách vang lên vài lần.
Tiếng máy chụp hình rốt cuộc lại khiến Mạc Tiểu Hàn phản ứng kịp, đẩy tay Sở Thiên Ngạo ra, quay đầu trừng mắt nhìn hắn. Đáng tiếc cái nhìn này, một điểm tức giận cũng không có.
"Cô Mạc, con gọi cô là mẹ có được không?" Tư Hàn từ trong ngực Sở Thiên Ngạo ló đầu qua, kề sát tai Mạc Tiểu Hàn hỏi.
". . . . . ." Nhìn ánh mắt mong đợi của Tư Hàn, Mạc Tiểu Hàn thật sự không đành lòng cự tuyệt, nhưng lại không muốn đáp ứng yêu cầu có chút thái quá của cậu. Không thể làm gì khác hơn là nói lảng sang chuyện khác.