Hai người vùi đầu mải miết ăn cơm, không khí trên bàn cơm cực kỳ yên tĩnh và có cảm giác rất đè nén, Mạc Tiểu Hàn cố nén khó chịu ăn một bát cháo loãng, rồi ăn không vô nữa.
"Tôi no rồi, anh cứ từ từ ăn. Một lát tôi tới dọn dẹp bát đũa." Mạc Tiểu Hàn đứng lên chuẩn bị rời bàn ăn. Cả người cô không có chút hơi sức, cảm thấy rất mệt mỏi.
"Đứng lại!" Sau lưng truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Sở Thiên Ngạo: "Lên quét nhà."
Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu lên nhìn Sở Thiên Ngạo, hắn làm như không có gì, tiếp tục uống sữa tươi, chỉ có điều sâu trong đáy mắt có một ngọn lửa nhỏ như đang bùng cháy. Mạc Tiểu Hàn đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. Bây giờ Sở Thiên Ngạo không lạnh lùng, không bạo lực cũng không lãnh khốc, thật khiến trong lòng cô có chút lo lắng.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trong tay hắn nắm mạng sống của ba, tốt nhất mình nên ngoan một chút. Cô gật đầu "Ừ" một tiếng rồi hỏi thêm: "Còn có việc gì phải làm nữa không?"
Sở Thiên Ngạo không thèm trả lời. chưa ăn sáng xong đã dứng lên quay về phòng ngủ, hòan toàn xem Mạc Tiểu Hàn là không khí.
Sau lần đó, hàng ngày thái độ của hắn đối với Mạc Tiểu Hàn càng thêm lạnh nhạt, thờ ơ. Trong ánh mắt nguy hiểm dường như chứa đầy tâm sự, cho dù là ngồi dưới ánh mặt trời, thì trên người cũng bao phủ một tầng khí lạnh.
Nhưng ngược lại Mạc Tiểu Hàn lại thở phào nhẹ nhõm. Như vậy cũng tốt, hắn không có quấy rầy cô. Hai người, ở chung một mái nhà nhưng giống như cách xa nhau vạn dặm. Giữ khoảng cách với Sở Thiên Ngạo, rất tốt. Đối với cuộc sống như thế này, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy rất hài lòng.
Mạc Tiểu Hàn tích cực làm việc nhà, thời gian phẫu thuật của ba sắp đến rồi, trong khoảng thời gian này cô ngàn vạn lần không thể đắc tội với Sở Thiên Ngạo. Cô khom lưng, cầm khăn lau vội vàng lau tủ kính trong phòng. Nếu không làm nhanh, một lát nữa vùng eo sẽ đau nhức không chịu được.
Phụ nữ có thai phải hạn chế khom lưng, cũng không thể leo cao. Nhưng hai thứ này cô đều phải làm.
Sở Thiên Ngạo hôm nay không tới công ty, nằm trên ghế sa lon, lười biếng nhìn Mạc Tiểu Hàn chạy đông chạy tây. Đã vậy trong miệng còn lạnh lùng nói một câu: "Cô chỉ lau qua loa cho xong sao? Sàn nhà chỉ quét như thế là xong rồi?"
Đôi mắt nguy hiểm híp lại, đây là điềm báo hắn nổi giận.
Mạc Tiểu Hàn dừng lại, chịu đựng phần eo đau nhức, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, để tôi quét lại lần nữa."
Mạc Tiểu Hàn quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, dùng chiếc khăn lau từng tấc từng tấc mặt sàn bằng gỗ Giá Tỵ (gỗ tếch) sang trọng; cho đến khi nó sáng lên như mới, có thể nhìn rõ bóng người phản chiếu trong đó. Do làm tỉ mỉ như vậy nên chỉ mỗi một phòng khách thì cũng mất tròn một buổi sáng. Đến khi lau sạch sẽ toàn bộ sàn nhà rồi, lúc cô đứng dậy, mới phát hiện ra lưng mình đau đến nỗi gần như không đứng vững.
Vuốt vuốt vùng eo đau nhức, Mạc Tiểu Hàn an ủi bé con trong bụng: "Bé con, con nhất định phải kiên cường a! Đợi đến khi ông ngoại làm phẫu thuật xong, mẹ sẽ dẫn con rời khỏi nơi này. Không bao giờ để con bị giày vò nữa."