Bên này Mạc Tiểu Hàn cũng bắt đầu cảm thấy không được bình thường, thân thể càng ngày càng nóng, đầu bắt đầu có chút choáng váng , một chỗ trong cơ thể cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác khát vọng tràn đầy.
Không đúng không đúng, Mạc Tiểu Hàn cố gắng lắc đầu.
Vốn đang khỏe, uống một ly rượu Sở Thiên Ngạo đưa liền thay đổi thành ra như vậy rồi. Có phải Sở Thiên Ngạo động tay động chân vào trong rượu hay không?
Cô quá ngây thơ! Thật không nên dễ dàng tin tưởng Sở Thiên Ngạo! Hắn là người thế nào, cô phải rất rõ ràng mới đúng!
Đôi mắt trong veo của Mạc Tiểu Hàn trở nên mơ hồ, trên khuôn mặt tái nhợt cũng nổi lên hai đóa hoa đỏ ửng, cả người kiều mỵ vô cùng.
Giọng nói rất mờ ám, thật sự muốn uống một chén nước đá để làm giảm đi nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể. Mạc Tiểu Hàn run giọng mở miệng: "Sở Thiên Ngạo, anh đến cùng là đang làm cái trò quỷ gì? Anh bỏ gì trong rượu?"
Hết sức áp chế nội tâm xao động, giọng nói Mạc Tiểu Hàn vô cùng bình tĩnh, mang theo điểm thở dốc, nghe vào càng thêm mê người.
Bộ vị nào đấy của Sở Thiên Ngạo đang kịch liệt bành trướng. Nghe thấy giọng nói mang theo vẻ thở dốc mờ ám của Mạc Tiểu Hàn, hắn không nhịn được nữa, đẩy cái ghế ra, hướng Mạc Tiểu Hàn đi tới.
Mạc Tiểu Hàn rất muốn chạy trốn, nhưng thân thể lại mềm nhũn, một chút hơi sức cũng không có!
Hơi thở nồng đậm của phái nam phả vào chop mũi Mạc Tiểu Hàn. Tròng mắt đen sâu như nước của Sở Thiên Ngạo mang theo dục vọng say mê, khiến tim Mạc Tiểu Hàn chợt đập nhanh!
"Không nên tới. . . . . ." Hơi thở gấp rút, thay vì nói cự tuyệt, không bằng nói là muốn mời!
Ánh mắt Sở Thiên Ngạo sắp bốc cháy rồi. Giọng nói ám ách từ tính: "Tiểu Hàn, em cảm thấy tôi bây giờ còn có thể nhịn được sao?"
Sở Thiên Ngạo quả thật đã như tên lắp vào cung, phía trước áo choàng tắm đã giương cao như một cái lều. Không cần phải nói, Mạc Tiểu Hàn cũng biết hắn khát vọng nhiều như thế nào rồi!
Một ngọn lửa nhỏ lan ra bốc cháy toàn thân, cuối cùng ở góc bí ẩn tĩnh mịch nhất sôi trào, Mạc Tiểu Hàn chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng gấp rút, cảm giác trống rỗng trong thân thể càng ngày càng tăng.
"Tiểu Hàn, cho anh. . . . . ." Sở Thiên Ngạo nói xong, nhẹ nhàng đem Mạc Tiểu Hàn toàn thân nhức mỏi kéo vào trong ngực.
Cái ôm của hắn chặt như vậy, tựa như sợ Mạc Tiểu Hàn chạy thoát.
Nơi cứng như sắt kia chỉa vào Mạc Tiểu Hàn, khiến gương mặt vốn đã hồng của Mạc Tiểu Hàn càng thêm hồng nhuận, trở nên kiều diễm ướt át!
Mặc dù hiệu lực của thuốc đã từ từ phát tác, Sở Thiên Ngạo đã sắp đến nổi điên, nhưng hắn vẫn dùng sức khống chế phản ứng của mình, bởi vì hắn có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với Mạc Tiểu Hàn.
"Nhớ tôi không?" Bờ môi cọ xát bên tai Mạc Tiểu Hàn.
Hơi thở quen thuộc nóng rực phả vào tai Mạc Tiểu Hàn, cô khó chịu phát ra một tiếng rên thật nhỏ.