Đến hẹn lại ngoi lên~
Chap mới bắt đầu từ đây
_________________________Vẫn không nhận được câu trả lời, tất cả với Taehyung bây giờ như sụp đổ, anh thét lên từng từ một, anh gọi lớn tên cậu nhưng cậu không lên tiếng, chỉ có mỗi tiếng gió đáp lại bầu không khí căng thẳng ấy. Anh vươn người, lặn xuống mặt biển, đưa đôi mắt đẹp rực rỡ của mình tìm con người kia...
Vậy còn cậu? Cậu đang làm gì? Cậu đang ở đâu? Cậu không biết bơi cơ mà...
Sâu dưới đáy đại dương, có một con người đang từ từ chìm dần chìm dần, nước nhẹ nhàng đưa cậu xuống. Thế sao con người ấy không vùng vẫy? Con người ấy cũng chỉ cần kêu to KIM TAEHYUNG là sẽ được cứu thôi mà! Đơn giản vì cậu đã hết sức lực, một chút cũng không, vết thương khi cậu lấy thân bảo vệ anh quá sâu, mất quá nhiều máu, nó làm cậu đau, đau lắm... Bây giờ cậu chỉ biết buông xuôi, thả mình vào chính số phận mà nó đã được sắp đặt trước, sống hay chết đã là ý trời...
Nhưng rồi, cũng chính dòng nước ấy, cái hương vị mặn mà của biển, ấm áp của nó đã gợi lên trong tâm trí cậu những kí ức lãng quên mà người họ Jeon kia đã từng trải. (Theo trình tự thời gian ấy nhá, hơi khó tưởng tượng nhưng mong các bạn sẽ hiểu cho Au)
**-Này lão gia! Xin chúc mừng ông! Phu nhân vừa hạ sinh một đứa con trai quý tử đấy ạ! Vừa chào đời mà nó đã xinh lắm, lại còn khóc inh ỏi, chắc sau này sẽ đẹp rạng ngời và tài hoa y như lão gia ấy**
**-Kìa lão gia! Chúng ta nên đặt tên của con là gì đây? Đương nhiên họ sẽ là họ của lão gia! Vậy còn tên thì sao?
-JungKook thì sao? Ta vừa nghĩ ra thôi!
-JungKook sao? Tên này đẹp lắm đấy, cũng hợp với họ Jeon của lão gia. Vậy ta gọi nó là JEON JUNGKOOK, đứa con trai bé nhỏ của ta.****-Sao lại bắt cha tôi? Cha tôi không có tội mà! Đừng bắt ông ấy! CHA! CHA ƠI! Các người độc ác lắm! Vu khống ông ấy hết lần này đến lần khác! Làm vậy mà coi được sao hả? Các người có lương tâm không hả?
-Bỏ tay ra oắt con! Ta không cần biết ông ấy trong sạch hay không! Chỉ cần Lee Mong đại nhân có lệnh thì lập tức ta sẽ thi hành. Ngươi nên chấp nhận ngày tàn của ông ấy! Các ngươi mau giữ thằng bé lại, nếu ông ta không bị thành hình hôm nay thì tới chúng ta đấy! Đừng chậm trễ nữa!****-Eunji à! Cậu thật sự muốn đến với anh ta sao?
-Ừ... Cậu thấy đó... Tớ rất yêu Thái Tử... Tớ yêu anh ấy như cậu từng yêu tớ vậy... Tớ không thể phụ anh ấy được... Ngày mai tớ sẽ là Thái Tử Phi, đến lúc đó ta không cò được thân mật quá với nhau nữa, không còn được cùng cậu hái hoa bắt bướm... Tớ xin lỗi cậu...
-Kìa Eunji! Sao lại xin lỗi tớ! Cậu không có lỗi! Lỗi là ở tớ... Hai người đẹp đôi lắm đấy... Tớ... Tớ thật sự chúc hai người hạnh phúc. Taehyung là người tốt đúng chứ? Tớ tin vậy! Thôi cũng khuya rồi, mai cậu còn làm Thái Tử Phi nữa mà! Về cung đi, lỡ có ai thấy thì không tốt cho cả hai ta.
-Ừ. Cảm ơn cậu đã hiểu cho tớ... Tớ đi đây.****-Thưa thiếu gia... Eunji tiểu thư đã...đã...
-Ngươi đang nói gì vậy?
-Sáng nay...
-Sao cơ? Eunji bị như thế nào hả? Hôm nay là ngày đẹp nhất trong cuộc đời của cậu ấy... Nói... Cậu ấy bị gì hả? Sáng nay như thế nào?
Vừa nói, đôi tay ấy lay mạnh con người đáng thương, cô giương đôi mắt lo sợ, có phần che giấu điều gì đó ra với cậu. Rồi cô ấp úng:
-Thiếu gia... Eunji tiểu thư đã... Người ta đã tìm thấy...tìm thấy thi thể cô ấy trong lầu Kangnam sáng nay rồi thiếu gia à!
-Mố? Ngươi... Ngươi vừa bảo gì? Eunji sao cơ?
-Cô ấy bị đầu độc... Thái giám Chu là người tìn được thi thể cô ấy... Ông ta vô tình đi ngang qua thì gặp...
-Không thế nào... Tối qua...
-Tối qua sao cơ ạ? Người gặp cô ấy sao?
-Ta... Ta phải đến đó...
-Kìa Thiếu gia...**
![](https://img.wattpad.com/cover/59587798-288-k589926.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
VKook | Yêu em... Thử Thách...
FanficThể loại:ĐAM MỸ, XUYÊN KHÔNG. Tình trạng: Hoàn. Nếu bạn không thích nó, thay vì xem xong cho qua, bạn hãy để lại nhận xét cho mình. Cảm ơn.