[4] Trưởng nữ Thuận Thiên

6.3K 233 8
                                    

Trần Cảnh thấy cảnh bất bình, vội đứng dậy, không quên nhìn Thiên Hinh.

-Cô đợi ở đây!

Y toan đi đã thấy nàng phóng lên trước. Nàng ngoái đầu, nói bằng chất giọng chắc nịch.

-Cùng đi!







Đám người đó đuổi theo người thanh niên kia đến một con phố thì y bị bao vây. Mà y cũng chẳng có sức chạy nổi nữa, cả người như rã rời, chân tay cũng bủn rủn.

-Còn dám chạy, xem ra hôm nay gan mày to bằng trời!

-Tôi đã nói, tháng sau nhất định sẽ trả, các ông việc gì phải truy đến tận đây?

-Còn điêu? Mày đã khất lãi ba tháng, còn định kì kèo đến bao giờ? Hôm nay mày không ăn đòn không sợ đúng không?

-Dừng tay!

Thiên Hinh từ xa đi tới, cất tiếng nói làm cả bọn người kinh ngạc quay lại nhìn, khiến cả Cảnh bất ngờ. Là giọng nữ nhân vừa thanh khiết như gió, lại vừa uy phong như vũ bão.

-Tiểu thư, ở đây không có việc của cô, đừng quản chuyện bao đồng.

-Muốn đánh người là đánh? Hình thư* Đại Việt các ngươi để ngoài tai vậy sao?

*Sách Luật của nhà Lý.

Tên cầm đầu phá lên cười, cầm khúc gỗ to vác lên vai, nghênh mặt nhìn nàng.

-Cái gì mà Hình thư! Nếu Hình thư chẳng mang lại cho ta lợi ích, chẳng bảo vệ được ta, việc gì ta phải tuân theo Hình thư mà bọn quan chẳng bao giờ biết khổ cực nhân gian soạn ra.

Nàng cau mày, đến một kẻ trong giang hồ còn hiểu được đạo lí này, xem ra Hình thư không thể không cải cách.

-Nếu oan ức có thể kêu quan!

Hắn lại cười, lần này là đồng loạt tất cả bọn chúng đều cười. Trần Cảnh đứng lên trước Thiên Hinh đẩy nàng ra sau mình.

-Tiểu thư vẫn còn nhỏ lắm! Về học hành rồi gả đi, đừng quản chuyện bao đồng. Ta tặng cô một bài vè:

   "Ban ngày quan lớn như thần,
Ban đêm quan lớn tần mần như ma!"

Nàng siết chặt lòng bàn tay. Cảnh nhìn nàng, những chuyện này nàng chắc hẳn chưa từng gặp qua, nhưng y đã gặp vô số. Ở cái thời loạn này mà nói, bất công là một điều thường đến nỗi, ta bất lực không thể giúp đỡ.

-Hắn nợ các ông bao nhiêu tiền?

Lúc này tên nam nhân bị truy đuổi kia mới ngước mặt lên nhìn.

-Ô! Tên này có vẻ thông minh đấy. Cả lãi lẫn lời, là một trăm quan tiền!

-Các ngươi muốn ép chết ta sao, sao có thể lấy lãi cao như thế?

Tên nam nhân kia bật đứng dậy, liền bị hắn đạp ngã lăn ra đất. Y yếu ớt ôm lồng ngực đang đau nhói.

-Được rồi! Ta trả cho hắn! Các người thả hắn đi đi!

Dứt lời, Cảnh lấy ra một túi tiền rồi ném cho tên cầm đầu. Hắn liếc mắt nhìn Cảnh rồi cần mẫn đếm. Tên nam nhân yếu ớt dưới đất thì tròn mắt kinh ngạc.

Tuyệt Thế Chiêu Hoàng [Full, Dã sử Việt] - Lý Chiêu Hoàng - ViVuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ