Từ khi ban bố một loạt cải cách về các luật lệ trong hình thư, Cảnh đến hỏi ý kiến Thiên Hinh về việc soạn hẳn một bộ luật mới. Nàng nhất mực ủng hộ. Nhưng cũng vì vậy mà y bận rộn hơn. Y thường xuyên phải làm việc đến đêm và ngủ lại luôn ở thư án.
Thiên Hinh luôn thấy cô đơn. Đàm Thu không còn, Cảnh là người duy nhất bầu bạn với nàng ở chốn hậu cung này. Cảnh biết nàng không hòa hợp với Trần Thừa nên cho phép nàng chỉ cần đến vấn an một tháng một lần, đi cùng với Cảnh.
À, còn có Trần Liễu nữa.
Trước nay nhờ có Liễu mà nàng thấy đỡ vô vị. Liễu hay đem những món ăn dân gian bên ngoài vào cho nàng, kể cho nàng nghe cuộc sống của bách tín trăm họ, những lễ hội, những trò chơi dân gian.
Nàng qua lời Liễu kể như được thoát khỏi chiếc lồng chật hẹp này, bay đi muôn nơi. Nếu không phải vì toan tính báo thù, nếu không vì không nỡ xa Cảnh, rời xa giấc mộng đổi mới giang sơn, nàng nhất định cao chạy xa bay, mãi mãi không trở lại chốn cung nghiêm này nữa.
Hôm nay Liễu lại đến. Dạo này y đến rất thường xuyên, trong cung đã bắt đầu có lời ra tiếng vào. Y đem đến cho nàng một chiếc bình gốm và một bộ màu vẽ.
-Ta sẽ tự vẽ lên chiếc bình này sao?
Nàng tròn mắt thú vị nhìn y. Y gật đầu khẽ rồi mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng.
Nàng nâng niu chiếc bình rồi bắt đầu chấm màu vẽ. Bàn tay nàng run run cố tô chi tiết những nét nhỏ, thi thoảng nàng lại nở nụ cười trẻ con.
Liễu lặng lẽ ngắm nàng. Từ ngày khoác lên bộ phượng bào, nàng đẹp một vẻ đẹp thục nữ hơn, mặn mà đến nghiêng nước nghiêng thành. Mái tóc nàng luôn thả dài sau lưng, mềm mượt và mộc mạc. Y khao khát chạm vào nàng, ôm lấy nàng trong vòng tay y.
Nhưng bây giờ nàng đã là hoàng hậu, là trung cung hậu vị, mẫu nghi thiên hạ.
Nàng cặm cụi tô màu, rồi chốc lại quẹt tay ngang trán cố định những sợi tóc mai phất phơ bay.
Nàng quay sang nhìn y. Liễu biết mình đã thất thố, vội thu lại ánh mắt si tình. Thiên Hinh cố tỏ ra như không có gì, cầm chiếc bình lên lại tô, nhưng không nói gì nữa.
Liễu rời khỏi Ngọc An điện. Y còn đang bần thần suy nghĩ thì đã đã thấy Cảnh đứng sừng sững ở trong sân đá rợp bóng cây. Liễu có chút thấp thỏm, gương mặt Cảnh không có một tia thiện ý. Anh em ruột thịt cũng đi tới mức đề phòng nhau như ngày hôm nay. Từ lúc Cảnh lớn tiếng với Liễu về việc Liễu muốn y rời xa Thiên Hinh, giữa hai anh em họ đã tồn tại một khoảng cách. Cảnh lên ngôi, khoảng cách đó dường như chẳng thế lấp đầy được nữa.
-Anh Liễu lại đến à?
Nam nhân biết hoàng đế hằn học, hạ giọng.
-Anh nghe bảo em hay bận nên Thiên Hinh buồn nên...
-Thiên Hinh?
Liễu biết mình thất thố, chỉ đằng hắng. Cho rằng nàng cho phép, Cảnh chẳng thể nói gì.
-Lúc xưa ta và nàng ấy kết là bằng hữu, xưng hô tự nhiên...
-Lúc xưa đã là quá khứ, bây giờ nàng là hoàng hậu của trẫm.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tuyệt Thế Chiêu Hoàng [Full, Dã sử Việt] - Lý Chiêu Hoàng - ViVu
Historical FictionĐại Việt thiên tình sử. Dứt series Lý triều. "Chấm dứt một vương triều Lại có vương triều mới Chỉ có một tình yêu Nối liền hai triều đại." Chẳng có gì trong sáng và thánh thiện bằng tình yêu, nhưng trớ trêu thay lại bị lợi dụng trong trò mưu bá đồ v...