Liên vừa về tới đã thất kinh nhìn thấy hoàng đế luộc rau trong bếp, la toáng lên chạy tìm Thiên Hinh. Thiên Hinh đứng giữa mấy luống rau, hết hồn còn ngỡ là để Cảnh nấu ăn nên cháy nhà. Nghe Thiên Hinh nói xong, Liên tự giác ôm đồ xuống chùa xin ngủ nhờ, mặt hí ha hí hửng.
__
Cảnh hồi hộp nhìn nàng nếm thử món rau muống xào chao y vừa làm. Thiên Hinh ăn rồi phì cười, nàng gõ nhẹ lên sống mũi y.
-Sao chàng không đi làm đầu bếp mà làm vua uổng thế?
Cảnh bật cười rồi gắp thêm vào bát nàng. Y chỉ cần nhìn nàng ăn thôi cũng thấy ngon miệng lắm rồi.
Mấy năm qua đều không có nàng cùng ăn, y chẳng thấy sơn hào hải vị kia ngon miệng nữa. Nay có nàng, đĩa rau muống xào thôi y cũng thấy tuyệt vị.Ăn xong Cảnh đẩy nàng đi nghỉ ngơi, y gom bát đĩa đi rửa. Thiên Hinh dựa vào khung cửa nhìn một Trần Cảnh nàng chưa từng thấy. Một Trần Cảnh chu đáo và ấm áp. Y thật sự khiến nàng thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian. Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng rồi phì cười.
Hai người tản bộ trên thảo nguyên rồi nghỉ chân ở một chiếc võng mắc qua thân hai cây tùng.
-Nàng hay nghỉ ngơi ở đây sao?
Thiên Hinh chỉ tay về phía đối diện, nơi kinh thành sừng sững và hoa lệ, nơi những ánh đèn le lói và phồn hoa. Cảnh đau lòng, thì ra nàng luôn ngồi ở đây, ngắm nhìn y dẫu không thể thấy.
Nàng không nói gì, ngả lưng lên võng nhìn lên bầu trời trải đầy những vì sao xếp thành hình xoắn ốc. Cảnh cũng ngửa lên nhìn, xuýt xoa cảm thán. Cảnh đẹp này sao ở hoàng cung y không thấy? Dẫu là cùng một bầu trời.
-Nàng ở đây chịu nhiều thiệt thòi rồi.
Thiên Hinh lắc đầu khẽ.
-Nhiều lần thiếp ra phố đều xem những vở tuồng về chàng. Nào là vị hoàng đế ban hành bộ luật cho dân, nào là lễ Tịch Điền cùng xuống ruộng cày...Cảnh, thấy chàng làm vua được lòng dân như vậy, thiếp chẳng chịu thiệt thòi gì nữa.
Cảnh gật đầu nhìn nàng, rồi y buông một tiếng thở dài vô tận.
-Giá như mà có nàng ở bên ta trong những kì tích đó. Giá như họ biết là chính nàng cải cách luật pháp, chính nàng đặt nền móng cho bộ Quốc triều hình luật, chính nàng thôi thúc ta xuống ruộng cày với dân...
-Thiếp muốn Đại Việt thái bình thịnh trị, người dân biết được thì tốt, không biết được thì có hề gì đâu? Cuối cùng vẫn là những nấm mồ xanh cỏ...
Nàng đưa tay lên tóc Cảnh.
-Xem chàng kìa, mới qua tam tuần đã có tóc bạc rồi.
Cảnh nắm lấy bàn tay Thiên Hinh rồi nhìn vết sẹo trong lòng bàn tay nàng.
-Năm đó ta xin lỗi vì đã không bảo vệ được nàng. Thuận Thiên, Lệ Trinh và Vũ phi đều có hậu thuẫn là Thái sư, Huệ Túc lại là con của người ta nể trọng, không phạt nặng được.
-Điều bọn họ muốn là thiếp phải rời khỏi cung, cuối cùng cũng đạt được rồi. Họ cũng đã hả hê, chàng còn phạt làm chi nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tuyệt Thế Chiêu Hoàng [Full, Dã sử Việt] - Lý Chiêu Hoàng - ViVu
Historical FictionĐại Việt thiên tình sử. Dứt series Lý triều. "Chấm dứt một vương triều Lại có vương triều mới Chỉ có một tình yêu Nối liền hai triều đại." Chẳng có gì trong sáng và thánh thiện bằng tình yêu, nhưng trớ trêu thay lại bị lợi dụng trong trò mưu bá đồ v...