Hôm ấy là một buổi chiều giao mùa, nắng vàng ươm phủ trên rừng trúc rì rào nơi hậu viện chùa Chân Giáo. Thi thoảng có tiếng quạ kêu chiều, thật khiến con người ta cô đơn quay quắt.
Thượng hoàng biết mình chẳng thể sống được bao lâu nữa. Nếu hôm nay ông không chết, thì là ngày mai, ngày mốt, cũng phải chết. Thôi thì cho ông một lần được tự định đoạt cuộc đời mình.
Mảnh vải trắng dài trong tay ông, phóng lên trời, vòng qua xà gỗ trên trần, lại rơi xuống tay ông. Huệ Tông nắm chặt nút thắt dây, ông đứng lên chiếc ghế gỗ sờn cũ, mắt đau đáu trông ra ngoài, tìm kiếm những thân ảnh quen thuộc.
Cuối đời rồi, vợ ông đâu, con ông đâu? Tiếng thở dài thườn thượt đẫm trong nước mắt. Cả đời này ông chẳng làm tròn trách nhiệm với ai cả.
Với Đàm Thái Hậu, ông chưa từng tròn chữ hiếu với bà. Cả đời bà đau khổ vô bờ. Khi trẻ, vua cha Lý Cao Tông ham chơi bỏ bê triều chính, bà đau đầu cứu vãn đại cuộc. Tuổi trung niên, Huệ Tông đưa một nữ tử họ Trần về cung, Huệ Tông thà cãi mẹ chứ không buông bỏ tình yêu của đời mình. Tuổi xế chiều, ông chẳng thể cho bà được sống ấm êm, mà phải khiến bà ngày đêm lo cho tính mạng của ông. Nếu có kiếp sau làm mẫu tử, ông sẽ chẳng làm khổ bà nữa đâu.
Với Thiên Hinh, ông chẳng thể cho con gái một cuộc sống yên bề gia thất mà nàng đáng lẽ ra phải có. Bao nhiêu tranh đấu quan trường, bao nhiêu đau khổ tổn thương, đứa con gái này của ông đã phải chịu khổ quá nhiều rồi, mà ông lại bất lực không thể che chở.
Với Trần Thị Dung, ông chết đi, có lẽ là sự giải thoát cho bà.
-Dung, nếu có kiếp sau, nàng nhất định đừng gả cho ta nữa.
"Cột chùa một nét bút son
Cũng là định mệnh vô thường đó chăng?"Thiên Hinh ngồi trên lưng ngựa, lao đi như một tia chớp. Đằng sau lưng nàng, Trần Cảnh cưỡi con chiến mã đuổi theo, Phù Vân cũng ngay bên cạnh. Binh lính hốt hoảng rầm rầm đuổi theo, loạn cả kinh thành.
Kiến Trung năm thứ hai, mùa thu, tháng 8.
Vua cũ Lý Huệ Tông thắt cổ tự tử ở hậu đình chùa Chân Giáo. Ông làm vua 14 năm, đi tu 2 năm. Dẫu Huệ Tông chưa từng làm một điều gì ghi công sử sách nhưng không phải là một vị vua bạo tàn. Nhà Lý cũng đã tồn tại hơn hai trăm năm, bách tín cũng lấy làm thương, nhiều người còn trách: 'Đã lấy nước của người ta, lại giết vua của người ta thì thực bất nhân quá lắm'.
Thiên Hinh lao đến chùa, nước mắt nàng như nước tràn đê, ào ạt tuôn ra. Nàng lao lên thềm đá, vấp chân rồi ngã xuống, máu tuôn ra trên trán nàng, hòa với nước mắt nàng.
Trần Cảnh hoảng hốt lao đến, nàng vùng chạy khỏi tay y, vừa khóc vừa chạy đi.
Đến hậu đình, cảnh tượng đập vào mắt nàng khiến nàng ám ảnh đến sợ hãi. Thiên Hinh thấy cả thế giới như quay vòng trước mắt nàng, tất thảy mọi âm thanh đều trở nên ù ù hỗn tạp. Nàng đau quá, đầu nàng rất đau, vết thương vẫn không ngừng rỉ máu. Nàng ngã gục xuống, đầu ngửa lên nhìn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tuyệt Thế Chiêu Hoàng [Full, Dã sử Việt] - Lý Chiêu Hoàng - ViVu
Historical FictionĐại Việt thiên tình sử. Dứt series Lý triều. "Chấm dứt một vương triều Lại có vương triều mới Chỉ có một tình yêu Nối liền hai triều đại." Chẳng có gì trong sáng và thánh thiện bằng tình yêu, nhưng trớ trêu thay lại bị lợi dụng trong trò mưu bá đồ v...