Bởi vì lần trước tới tới đi đi quá vội vàng, Đường Lan Thanh cùng Đinh Nhược Nhuận không còn cách nào khác hơn là về nhà mang theo quần áo để giặt thay. Vừa bước ra cửa thang máy, các nàng liền nghe được âm thanh sửa chữa "bùm bùm".
Đường Lan Thanh trong lòng không khỏi nói thầm, mới sáng sớm liền sửa chữa... Gần đây có hàng xóm mới đến sao?
Đến lúc các nàng quẹo vào góc, Đường Lan Thanh liền nghe được âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa "chỉ thay ổ khoá cửa lớn là được."
Nàng thấy bóng người Cố Hoài Cẩn đang di chuyển, quần áo màu trắng lụa mỏng lúc ẩn lúc hiện bên trong. Đường Lan Thanh cùng Đinh Nhược Nhuận ăn ý nhìn nhau, đều nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương.
"Cố..." đến khi Đường Lan Thanh thấy rõ người ở cửa, thoáng chốc sững sờ tại chỗ "học tỷ..."
Cố Hoài Cẩn nương theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy Đường Lan Thanh tâm trạng lập tức bừng sáng nhưng nhìn tới người đứng phía sau nàng tâm tình thoáng chốc lại trầm xuống, nàng quay đầu không nóng không lạnh đáp một tiếng "ừm."
"Này, tiểu tử" Diệp Hoan bưng hai ly nước ấm thò đầu ra, trên mặt ý cười ôn hoà như gió xuân ấm áp "ta còn thắc mắc ngươi làm sao lại không có ở nhà, nguyên lai là cùng xinh đẹp muội muội qua đêm cùng nhau ở bên ngoài."
"Ây..." ngụm nước chưa kịp nuốt vào, Đường Lan Thanh liền cẩn thận mà xem xét Cố Hoài Cẩn một chút, thấy vẻ mặt không cảm xúc của nàng, tâm Đường Lan Thanh thoáng chốc cảm thấy khó chịu "không có a, liền..."
Đinh Nhược Nhuận ôn hoà cười cười, giọng nói ôn nhu giống như có thể hoà tan bất kỳ thứ gì "ừm, nàng mấy ngày nay là ở nhà ta, thuận tiện để ta chăm sóc nàng."
Đuôi lông mày không dấu vết nhướng lên, Cố Hoài Cẩn cầm ly nước nhấp một ngụm, cũng không có nhìn Đường Lan Thanh một cái liền nói "Hoan đói bụng sao?"
"Có chút, muốn ăn gì?"
"Ta làm cho các ngươi đi..." Đường Lan Thanh đưa tay muốn gãi đầu một cái, tay trái vừa đưa lên quá đỉnh đầu thì Cố Hoài Cẩn bất thình lình quăng cho nàng một ánh mắt đáng sợ, khiến nàng sợ đến mức lập tức bỏ tay xuống "ta, ta đi... Làm, làm bữa sáng..."
"Dùng hai cái tay của ngươi? Muốn phá hủy nhà bếp của ta sao?" Hừ, được người khác ân cần săn sóc, liền động chủ ý muốn vào nhà bếp, vết thương chắc cũng sắp khôi phục rồi.
"Ây..."
Đinh Nhược Nhuận che miệng cười khẽ, nếu không phải Đinh Nhược Thủy lúc trước đề cập với nàng đứa nhỏ ngốc này yêu thích chủ nhà trọ của nàng, chính mình cũng không chắc sẽ thấy được một màn đáng yêu như thế "để ta làm đi, ngươi ngồi chờ một chút đi, vừa vặn ban sáng ngươi cũng chỉ uống một ly sữa tươi."
"A..." tầm mắt Đường Lan Thanh lay động qua lại trên người ba người các nàng, hồi lâu mới nói tiếp "ta làm trợ thủ cho ngươi đi, có vài thứ phỏng chừng ngươi cũng không biết chúng ở nơi nào."
"Được, có điều không cho phép ngươi dùng tay."
"Cái kia..." mới phát ra hai chữ, nàng liền xẹp miệng dưới, không tán gẫu cái chủ đề ngột ngạt này nữa, uất ức nói "học tỷ, các ngươi... Ách... Chờ một lát, ta cùng Nhược Nhuận tỷ đi làm bữa sáng."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH] [Edit] Yêu, Hảo Xảo
HumorMang theo một đoạn ký ức 10 năm sau, trở lại 10 năm trước. Nàng muốn bắt đầu lại một lần nữa sao? Nàng dùng những gì nàng trải qua mang theo người nàng yêu tránh thoát một hồi lại một hồi nguy cơ. Thế như nhận được chỉ có nghi vấn cùng cãi vả. Đán...